TỨ QUÝ CẨM - Trang 2064

A Vụ nhìn Thôi Thị, cho người hầu kẻ hạ ở bên lui cả ra ngoài.

Bấy giờ Thôi Thị mới lên tiếng: “Phụ thân người bảo ta tới thương nghị

cùng nương nương, ông ấy chuẩn bị trí sĩ, sau đó sẽ dẫn ta đi xuống Giang
Nam, rồi đi cả Trường Thành phía bắc nữa, ông ấy nói con người sống một
đời không thể vĩnh viễn chôn chân trong nhà được. Hơn nữa, phụ thân con
còn có lòng nghiên cứu học thuật, cũng muối lui về từ nay về sau chuyên
tâm soạn sách lập thuyết nữa.”

Mắt A Vụ đã nhòe đi, hiểu ngay rằng Vinh lão phụ thân là đang nghĩ

sâu xa cho mình, vì gia tộc mà dốc lòng dốc sức vất vả suy tính, lại nghĩ tới
vị phụ thân kiếp trước, và vị mẫu thân không chịu tin tưởng ở mình, lòng A
Vụ bất giác dâng tràn cảm giác tủi thân, đáng tiếc cũng đành tự mình nuốt
xuống, Có điều mối thương tâm một khi bị lời của Thôi Thị khơi lên đâu dễ
kìm nén, nàng liền không làm được bật khóc nức nở.

“Trời ạ, nương nương lại sao thế này? Đây là chí hướng của phụ thân

con, con đừng tự đổ hết lên mình như vậy.” Thôi Thị cuống quýt nói. “Mau
nín đi nào, cẩn thận làm tổn thương thân thể. Hiện giờ phụ thân con và ta chỉ
mong con có thể khỏe mạnh bình an, sớm sinh một đứa cháu, là vô cùng
mãn nguyện rồi.”

“Mẫu thân à.” A Vụ nhào vào lòng Thôi Thị, chẳng buồn để tâm cái gì

mà sạch sẽ không chạm người, nàng từ nhỏ đã thích nhào vào lồng ngực
thơm mát của Thôi Thị để làm nũng.

A Vụ tùy tiện khóc một hồi, bởi nàng biết Thôi Thị có thể an ủi nàng,

có thể yêu thương trân quý nàng, nàng thích Thôi Thị nhẹ nhàng vỗ về mình
như vậy.

Đúng là nhờ có Thôi Thị mà A Vụ mới có thể thông cảm được cho

Nguyên Diệc Phương, bà ta cũng chỉ là một người mẹ mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.