TỨ QUÝ CẨM - Trang 2077

nhìn Sở Mậu, chỉ thấy chàng đang hau háu nhìn mình.

A Vụ còn chưa kịp kêu cứu liền bị Sở Mậu đè xuống, nàng chỉ kịp vọt

ra một chữ “thận”, cũng không biết là đang nói mình hay đang lo lắng cho
Sở Mậu.

Sở Mậu điên cuồng gặm cắn một hồi rồi mới chịu tha cho A Vụ thở

một ngụm. “Đừng nói với ta mấy chữ này, nếu không đừng nói hai quả thận
của nàng, đến bốn quả cũng không đủ dùng.”

A Vụ cho tới giờ vẫn là mềm nắn rắn buông, nàng có thể chấp nhận

được, hai tay chống trên thành giường, thắt lưng suýt bị nghiền nát rồi. Nàng
hoàn toàn không thể lý giải được, vì sao nàng vừa nằm liền bị giày vò lợi hại
đến vậy, còn kẻ hao tổn khí lực như Sở Mậu lại có thể thần thái sáng láng tới
thẳng điện Văn Hoa - hôm nay ngày Phùng Đan, là ngày cử hành Kinh Diên.

Lúc A Vụ rời giường lập tức tới ngồi trước gương, sau đó nhảy dựng

lên. Nàng oán hận Sở Mậu đêm qua và sáng hay đã hạ không biết bao nhiêu
thủ đoạn độc ác, khiến nàng đến ngồi cũng đau muốn chết.

Đáng tiếc sớm hôm sau lúc A Vụ ngủ dậy, ngay cả bóng dáng Sở Mậu

ở đâu cũng không thấy, càng đừng nói tới chuyện tranh cãi gì đó với chàng.

Tối đến, lúc Sở Mậu quay về nội điện thì A Vụ vừa nhiệt tình lại vừa

oán hận lên tiếng: “Không có ngày nào sáng mở mắt ra được nhìn thấy
Hoàng thượng.”

“Muốn thấy ta như vậy sao?” Sở Mậu ghé sát lại A Vụ hỏi. Người hầu

kẻ hạ bên mình đã sớm lui ra hết rồi, quan hệ của Hoàng đế và Hoàng hậu
bọn họ chẳng dám chứng kiến.

“Cũng không phải muốn gặp chàng, chỉ muốn đánh chàng mà thôi.” A

Vụ hung hăng cắn cổ họng Sở Mậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.