TỨ QUÝ CẨM - Trang 232

Thôi Thị không bực, ngược lại thấy rất tự hào. “Đương nhiên rồi, chàng

xem đó là con gái của ai? Thiếp vốn nói năng vụng về, thế mới có cớ cho
người ta chê bai chứ!” Vừa nói Thôi Thị vừa nhìn phu quân đầy tình cảm.

Vinh tam gia vội ho khan một tiếng.

“A Vật sao ạ?” Lúc này, Vinh Giới và Vinh Ngân nghe thấy hai từ “con

gái” liền bước vào hỏi cha mẹ.

Thôi Thị nhìn thấy hai con thì vội vàng đứng dậy. “Ồ, các con lại đây,

sao lại gầy thế này, tiểu tử ở ngoại viện hầu hạ không chu đáo sao?” Thôi
Thị thương xót hai con, trong những ngày không gặp chúng, bà luôn lo lắng
không biết chúng có bị đói, bị lạnh không, tiểu tử có chăm sóc chu đáo cho
chúng không, có bị lôi kéo học những thói xấu không.

“Ta thấy chúng vẫn như hồi trước mà.” Vinh tam gia lắc đầu.

“Chàng đương nhiên không cảm thấy gì rồi.” Nói xong, Thôi Thị còn

lườm Vinh tam gia một cái, rồi mau chóng bảo hai con ngồi xuống, hỏi han
đủ chuyện.

Vinh Giới, Vinh Ngân chịu không nổi sự vỗ về săn sóc thái quá của mẹ,

vội lảng sang chuyện khác. “A Vật làm sao thế ạ?”

Thôi Thị nghe xong, mắt đỏ hoe vì nhớ hai con trai, lại nghĩ đến cảnh A

Vụ bị ức hiếp. Lão thái thái muốn cô lập tam phòng nên quy định các cháu
trai phải sống ở ngoại viện, mười ngày mới được về nhà một lần. Bà ta nói
rằng họ đã lớn, hậu viện lại nhiều đàn bà con gái, sợ xảy ra chuyện không
hay, bà ta cũng sợ đám con gái xinh đẹp quyến rũ, làm hư hỏng mấy đứa
cháu.

Lý do thì đàng hoàng, tử tế như thế đấy, nhưng ai cũng hiểu đó là trò

giày vò Thôi Thị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.