“T
CHƯƠNG 9
Tôi chấp nhận cuộc sống của “người một mắt”
ôi cố tập quên đi con mắt phải giờ đã trở thành vô dụng của mình.
Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn mang một nỗi mặc cảm khủng
khiếp về cảm giác mình trở thành một người khuyết tật...
”
NHỮNG NGÀY CHẠY SHOW ÊM Ả
(Ghi lại theo lời kể của WanBi Tuấn Anh)
Vừa về đến Việt Nam, mẹ Tâm đã chiêu đãi cả nhà một nồi bún bò cực
ngon. Tính tôi rất thích ăn, cũng từng thử bún bò ở nhiều quán nhưng đối
với tôi, bún bò mẹ Tâm nấu là món bún bò ngon nhất Việt Nam (tính mẹ
Tâm rất dễ thương, lần nào tụi tôi ăn mẹ cũng hỏi: “Thế nào?” để đợi mọi
người khen ^^). Mẹ Tâm có một biệt tài rất hay là có thể nấu lại bất kỳ món
ăn nào từng ăn qua, nhưng nêm nếm gia vị theo cách của mình để tạo
hương vị riêng cho món ăn. Ngoài bún bò Huế, mẹ còn nhiều món ruột mà
ai ăn cũng tấm tắc khen ngon như phở áp chảo, hủ tiếu Nam Vang, mì Ý sốt
bò bằm… Lần này đi Singapore, mẹ Tâm còn học được thêm món đặc sản
là Laksa. Trước ngày về, cả nhà đi siêu thị chơi, mẹ Tâm lụi cụi rinh quá
chừng gia vị để hôm nào nấu đãi thử cả nhà. Tôi với anh Chuột từng nhiều
lần bàn với nhau để dành tiền để mở một quán ăn nhỏ cho mẹ Tâm, nhưng
cuối cùng bao nhiêu tiền đều phải dồn hết cho việc chữa bệnh của tôi. Đó là
điều mà tôi cảm thấy áy náy nhất. Vì căn bệnh này, tôi không chỉ khiến mẹ
phải lo lắng, mà còn không thể báo hiếu được cho mẹ như những người con
trai khỏe mạnh khác. Sự bù đắp của tôi chỉ là cố gắng giảm gánh nặng cho
mẹ càng nhiều càng tốt, không để mẹ biết quá nhiều về tình trạng của tôi,
để mẹ có được những ngày thanh thản.