Chàng tủm tỉm cười một mình , nhớ chuyện người lính tập gặp giờ xui xẻo
đã làm hỗn vơí bộ ngực hấp dẫn của nàng .
Cô gái đẹp hỏi Tuấn :
- Sao thầy ký cười em ?
Tuấn sờ tay lên cằm …, nhoẻn một nụ cười hiền lành :
- Tôi cười người lính tập chứ không phải cười cô .
Cô gái dịu dàng đáp :
- Em không phải là chị Lộc .
Câu trả lời bí hiểm đó đủ cho Tuấn biết giai nhân không thẹn với uy danh
gái An Thái .
Về Qui Nhơn , Tuấn vào trọ tạm nhà thầy Phạm Đào Nguyên . Kể chuyện
bị sa thải cho Nguyên nghe , thầy ký hãng Descours et Cabaud cười :
- Ði học bị nhà trường đuổi , đi làm bị hãng đuổi . Tôi ráng sống lâu để coi
đời anh ra sao !
Tuấn nằm suy nghĩ suốt đêm . Chàng muốn đi Hà nội , tiếp tục học thi Tú
tài , nhưng không có tiền . Muốn vô Saigon để nhập vào đảng Nguyễn An
Ninh , nhưng tiền cũng không có . Chàng thấy con đường tiến thủ bị nghẽn
, mà máu nóng cứ sùng sục trong tim , chỉ muốn lồng lên như con ngựa
hăng máu .
Ba hôm nằm nhà thầy Phạm Đào Nguyên đã không làm gì , lại buổi tối
nghe Phạm Đào Nguyên nói nhỏ cho nghe : Ngoài Hà nội có một đảng tên
là “ Việt Nam Quốc Dân Ðảng “ đang hoạt động mạnh . Anh nên đi Hà nội
.
Cũng đêm ấy , đi lang thang ngoài bờ sông , Tuấn gặp một thầy trợ giáo
quen thân, tên là Phạm Cự Hải , người Quảng Nam .
Thầy Hải nhét vào Tuấn một tờ truyền đơn in bằng đông sương , ký tên
“Ðông Dương Cộng Sản Ðảng “ . Thầy hỏi Tuấn :
- Tuấn học lớp Nhì hay lớp Nhất ?
Tuấn không hiểu , ngơ ngác hỏi thầy Hải :
- Tôi sắp học thi tú tài , sao thầy hỏi lạ vậy ?
Thầy Hải cười :
- Lớp Nhì là Cours Moyen . Lớp Nhất là cours superieur. Anh hiểu không ?