TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 1214

-Dương lão không phải cũng tới đó sao? Tiểu nữ nợ Đoàn đại nhân một

lời hứa. Vì vậy lúc này bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu ba người bọn họ
đi, tiểu nữ một mình thân cô thế mỏng, nếu có Dương lão tương trợ sẽ ổn
thỏa hơn nhiều.

Dương Kiếm rũ mi mắt xuống, nói:

- Lợi thế của cô nương đã hơn bảy phần, lại không có tà công cản trở,

muốn cứu người chẳng phải là đơn giản hay sao? Hơn nữa cô nương đã
nghĩ tới hậu quả chưa?

Tô Dung cười tự nhiên, nói:

-Hậu quả ư? Hậu quả cùng lắm là bị bắt về sư môn úp mặt vào tường suy

nghĩ mà thôi, nếu không thì bị giết giữa đường. Làm xong hết mọi chuyện
vẫn hơn là nợ người ta một lời hứa phải không? Dương lão nói cứu người
đơn giản, nói vậy có khi chưa thấy ba người kia thì họ đã bị hành hình rồi.
Tiểu nữ vừa từ cửa nha môn tới đây, sáng sớm bọn họ đã bị đẩy ra ngoài
diễu phố rồi. Tiểu nữ nhìn thoáng xa xa, nét mặt ba người bọn họ có gì
không phải, giống như những gì Thạch Bân đã nói. Bọn họ quả nhiên dính
phải tà thuật của ai đó, thần trí đã không tỉnh táo rồi.

Dương Kiếm nói:

-Thần trí không tỉnh táo chưa chắc đã do dính tà thuật, mà cướp pháp

trường đương nhiên trở thành tội phạm. Cho dù sau vụ này tốn gấp một
trăm lần khí lực đi tìm manh mối tìm ra tà đồ ẩn nấp đem ra đánh chết, ta
cũng sẽ không ra tay cứu một tên tử tù.

PS: Hôm đó ở đám vẫy vùng, ta nói ta sẽ tuyệt không quyên tiền cho

Ngọc Thụ, có một tác giả hỏi ngươi còn có lương tâm không? Ta khi đó
cười một lát, không để ý đến hắn, lúc đó câu nói của Dương Kiếm hiện lên
trong đầu, không sai, lương tâm của ta bị chó ăn rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.