TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 1720

phương bắc. Mục tiêu chính là Dương Châu, một tòa thành lớn nữa ở
Giang Nam.

Trước mắt đã là cảnh sắc thu vàng, nhưng mà Đoàn Phi đứng trên đầu

thuyền lại không nhịn được ngâm:

-Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu. Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.

Thạch Bân sửng sốt vỗ tay ầm ầm, lớn tiếng tán dương:

-Thơ hay a thơ hay a. Phi ca thật là tài cao bát đấu học vấn uyên thâm,

ứng khẩu cũng có thể ngâm ra bài thơ tuyệt vời như vậy. Thực là cao siêu a,
cao siêu a!

Những người khác tuy rằng cũng rất bị cuốn hút, nhưng mà hai kẻ này

một người thì ngâm thơ không hợp cảnh, một kẻ thì thực là không có học
vấn chỉ biết vỗ bừa mông ngựa. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu Đoàn
Phi vì sao lại ngâm hai câu thơ này, và vì sao Thạch Bân lại tán thưởng như
vậy.

Quản Tiêu Hàn cười ngọt ngào với Đoàn Phi đang quay đầu lại. Tiểu

Hoàn thì lại đỏ mặt cúi đầu, ra sức mà giẫm lên bàn chân Thạch Bân,
nhưng trong lòng kỳ thực là đang nở hoa. Nhớ ngày đó nàng xuất hiện rạng
ngời làm Thạch Bân ngỡ là người trời. Tiểu a hoàn tình duyên sâu đậm
ngày ấy, hiện giờ đang đứng ngay trước mắt đây. Thật là sự đời khó đoán a.

Đoàn Phi hướng Tiểu Hoàn nói:

-Tiểu Hoàn,ngươi hôm nay sao lại thực thà như vậy? Không mắng ta râu

ông nọ cắm cằm bà kia nữa ư?

Tiểu Hoàn ngẩng đầu lên le lưỡi, hồn nhiên nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.