TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 1797

Vua Chính Đức hỏi liên tiếp một hồi khiến quần thần đều trấn tĩnh lại,

vua Chính Đức nhìn về phía Trương Tử Lân, nói:

_ Trương ái khanh, lời thỉnh cầu này của Đoàn Phi ngươi thấy có thể

được không?

Trương Tử Lân biết rõ nếu như mình lắc đầu, chuyện xui xẻo này chỉ e

lại rơi xuống đầu mình. Hắn biết rõ tình tiết vụ án này, cho là có khả năng
điều tra rõ được vụ án này thì hắn cũng không muốn rước phiền phức này.
Huống hồ vụ án này không dễ dàng phá được, hắn đành phải nói:

_ Hoàng thượng anh minh, Đoàn đại nhân quả thật lời nói không sai.

Hoàng thượng nếu như muốn phá vụ án này thì nhất thiết chỉ có thể là
Đoàn đại nhân mới có thể phá được. Đoàn đại nhân nếu như không có
thánh chỉ của Hoàng thượng, chỉ e công dã tràng mà thôi.

Vua Chính Đức ánh mắt quét xuống phía dưới, chỉ thấy mọi người ở

dưới không còn ồn ào như lúc nãy mà ngoan ngoãn cúi đấu giống như bọn
trẻ vậy, Trong lòng vua Chính Đức thầm cười lạnh, ánh mắt hướng về phía
Trương Nhuệ đang đứng hầu bên cạnh, Trương Nhuệ bèn vội vàng nói:

_ Hoàng thượng, lão nô cũng nghĩ rằng yêu cầu của Đoàn đại nhân

không phải là quá đáng, trừ phi có tâm địa xấu, bằng không thì hà tất phải
cản trở việc Đoàn đại nhân phá án chứ? Chư vị đại nhân là lo lắng Đoàn đại
nhân ỷ vào thánh chỉ làm xằng bậy. Đây cũng là cách ngăn chặn mà. Đông
xưởng có trách nhiệm giám sát bách quan, khi Đoàn đại nhân phá án thì
Đông Xưởng có thể phái người đi cùng là được rồi.

Vua Chính Đức nói:

_ Cứ làm như vậy đi, chư vị ái khanh, có việc gì thì khởi tấu, không có

việc gì thì bãi triều đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.