- Bởi thế nên mới cần a hoàn như ngươi ở bên cạnh chứ, không thì cần
ngươi làm gì?
Tô Dung cắn môi trừng mắt nhìn hắn một cái. Đoàn Phi đáp lại tất cả,
cười lớn nghênh ngang mà đi. Hoa Minh, Dương Sâm và còn Hải công
công cũng theo sau.
Tô Dung đợi sau khi bọn họ đi xa, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất.
Cô ta lo lắng thở dài, ngước nhìn trời không biết đang nghĩ gì.
Đoàn người Đoàn Phi đi tới Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ti trước. Trong
đoàn người đi theo còn có khám nghiệm tử thi họ Lưu, tinh thần y có chút
hoảng hốt. Hải công công cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại không có
cơ hội tra hỏi.
Đoàn Phi để khám nghiệm tử thi họ Lưu tới là để xác nhận bộ xương. Ai
mà biết Cẩm Y Vệ có tráo đổi bộ xương không chứ? Nếu như không phải
muốn ở trước mặt vua Chính Đức thể hiện tài cán của mình, Đoàn Phi còn
lâu mới nhận vụ án phiền phức này. Giờ đành phải vắt óc cắn răng tiến lên
trước, càng khó càng chứng tỏ rằng mình có tài chứ.
Khám nghiệm tử thi họ Lưu lúc bước vào Cẩm Y Vệ đôi chân run rẩy.
Cẩm Y Vệ đâu phải nơi ai cũng có thể ra vào tùy tiện, thông thường ngoại
trừ phạm tội mới bị bắt vào đây, nếu không ai muốn vào chứ.
- Đừng sợ, chỉ cần ngươi xác nhận cho tốt, bổn quan cam đoan ngươi
không sao cả.
Lời nói của Đoàn Phi làm cho khám nghiệm tử thi họ Lưu yên tâm phần
nào. Bọn họ một mạch đi vào trong linh đường, Đoàn Phi thắp thêm ba cây
nhang, nói:
- Mở nắp quan tài ra.