Hải công công hít vào một hơi, nhắm mắt nhắm mũi không nói gì. Tạ
Chí Quân vừa làm trọng tài lúc này giải thích một cách thận trọng:
- Đại nhân, tội bất đạo chính là vi phạm đạo trời hoặc tội đại nghịch bất
đạo. Là một tội khá nghiêm trọng. Đại nhân, việc này quyết không được
khinh suất. Xin đại nhân suy nghĩ kỹ.
Đoàn Phi do dự một lát, Sử Vũ Phong chậm rãi cầm một quân cờ từ
trong trận địa của mình ăn mất soái của Đoàn Phi. Sử Vũ Phong cười thích
chí, nói:
- Chiêu này là đoạt soái. Ha ha. A Phi, việc này đúng là không thể làm.
Cho dù vụ án không phá được đi chăng nữa cũng không thể làm. Việc này
liên qua đến việc thăng quan và tương lai của ngươi. Tuyệt đối không được
tùy tiện.
Đoàn Phi nhìn quân soái và pháo của mình bị ăn mất, lại nghe thấy tin
như thế này thì tức giận đập bàn làm cho những quân cờ trên bàn cờ đổ hơn
nửa. Mặt mũi trông càng khó coi. Hắn giận dữ đáp:
- Lẽ nào vì cái gọi là bất đạo này mà không phá án nữa sao? Ai biết được
người chết nghĩ gì? Ai vì họ mà kêu oan?
Tạ Chí Quân than nhẹ một tiếng, nói:
- Cứ cho là bọn họ kêu oan ình cũng không được. Đại nhân, trong "Đại
Tống Cố Khải chi truyện" có ghi lại một vụ án tương tự có tên là Nam tử
của Đường tứ. Hắn uống rượu say rồi nôn ra trên đường về nhà. Trong cái
đống nôn mửa đó lại có vài con sâu dài. Hắn sợ quá nghĩ rằng mình bị
trúng độc nên từ đó bị bệnh không khỏi được. Trước khi chết hắn có dặn
thê tử của mình rằng sau khi chết đi thì đem mổ bụng mình ra xem trong đó
là con sâu gì đang tác quái trong đó. Thê tử nghe theo lời di chúc. Sau khi
hắn chết đi liền mổ bụng kiểm tra. Sau bị hàng xóm phát hiện đem việc này
cáo lên quan phủ …