TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 633

- Ta chỉ là muốn tiêu tốn chút thời gian mà thôi, Tứ thư Ngũ kinh cho dù

phải đọc thuộc lòng cũng không phải việc khó, tuy nhiên triều Đại Minh
chúng ta thi chính là bát cổ a bát cổ.

Văn bát cổ là một thể loại văn đặc thù trong quy định chế độ khoa cử

triều Minh. Mỗi đoạn văn bát cổ đều phải tuân thủ cách thức cố định, đến
số lượng chữ đều có hạn chế nhất định, mọi người chỉ có thể dựa theo
nghĩa của chữ ở đề mục phô diễn thành văn. Chia thành tám bộ phận: phá
đề, thừa đề, khởi giảng, nhập thủ, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ, nội
dung bàn luận đều phải căn cứ vào “Tứ thư tập chú” của Chu Hy và sách
“Đại thánh nhân lập thuyết. Người viết không được tự do phát huy, văn bát
cổ uyên bác lão nho đều vì vậy mà đau đầu, huống chi Đoàn Phi này là kẻ
mù chữ xuyên không đến.

Nhắc tới văn bát cổ Tô Dũng cũng không có gì nói, sau khi trầm mặc

một lúc Đoàn Phi nói:

- Giang Nam có đại nho uyên bác hoặc đại quan trí sĩ gì? Sống ở đây

không có việc gì thật nhàm chán, không bằng đi ra ngoài một chút, thử vận
may cũng tốt, ta biết ngươi nhất định buồn đến chết rồi đấy.

Tô Dung hai mắt sáng ngời, nói:

- Công tử tính đưa tiểu nữ cùng xuất hành sao? Giang Nam đại quan

danh sĩ và trí sĩ nhiều, ví như đại học sĩ Dương Nhất Thanh trí sĩ Trấn
Giang, nếu có thể bái ông ta làm thầy, không chừng công tử ngày sau thăng
chức rất nhanh.

- Dương Nhất Thanh?

Cái tên này Đoàn Phi nhớ rõ, Dương Nhất Thanh này rất giỏi, năm

Chính Đức thứ năm (năm 1510), An Hóa Vương mưu phản, Võ Tông lệnh
Dương Nhất Thanh tổng chế quân vụ mang binh bình định, Dương Nhất
Thanh trong chớp mắt liền bắt sống An Hóa Vương, còn nhanh hơn so với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.