TUỔI TRẺ BĂN KHOĂN - Trang 171

triệu tôi đến. Tôi quay đầu lại, sát với chiếc nệm giường tôi có một người
khác nằm; một người nào nằm trên đó đang cúi tới trước và nhìn tôi. Hắn
có cái dấu hiệu trên trán. Đó là Max Demian.

Tôi không thể nào nói được và hắn cũng không thể nói hoặc không

muốn nói. Hắn chỉ nhìn tôi. Ánh sáng từ chiếc bóng đèn tròn trên tường
phía trên hắn nhảy múa trên mặt hắn. Hắn mỉm cười.

Hắn chầm chập nhìn vào mắt tôi với vẻ gì dường như một thời gian vô

tận. Một cách chậm chạp hắn mang mặt hắn đến gần tôi hơn: chúng tôi gần
như đụng nhau.

“Sinclair,” hắn thì thào lên tiếng.

Tôi nói với hắn bằng một cái thoáng nhìn rằng tôi đã nghe.

Hắn lại mỉm cười, gần như với sự thương xót.

“Anh bạn nhỏ,” hắn nói, mỉm cười.

Cặp môi hắn rất gần với tôi. Lặng lẽ hắn tiếp tục nói.

“Cậu có thể còn nhớ Franz Kromer chứ?” Hắn hỏi.

Tôi nháy mắt với hắn và cũng mỉm cười.

“Bé Sinclair, nghe này: tôi sẽ phải ra đi. Có lẽ đôi khi cậu lại cần đến

tôi. Để đối phó với Kromer hoặc một việc gì đó. Nếu cậu gọi đến tôi thời
tôi sẽ không đến một cách khiếm nhã đâu, trên lưng ngựa hoặc bằng tàu
hỏa. Cậu cần phải lắng nghe trong chính con người cậu, bấy giờ cậu sẽ để ý
rằng tôi cũng có ở trong người cậu nữa. Frau Eva có nói rằng nếu cậu cứ
mãi gặp cảnh ngộ khó khăn thời bà sẽ tặng cậu một nụ hôn qua cái hôn của
tôi… Sinclair! Nhắm mắt lại đi.”

Tôi nhắm mắt lại trong sự tuân phụng. Tôi cảm thấy một cái hôn nhẹ

nhàng đặt trên môi tôi, nơi luôn luôn có một vết ruồi son tươi nhỏ không
bao giờ phai lạt. Và rồi tôi ngủ thiếp.

Sáng hôm sau một người nào đó đánh thức tôi dậy: tôi phải băng bó

vết thương. Khi sau cùng đã thức hẳn, tôi quay lại chiếc nệm kế bên tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.