TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 166

dưới. Phong hỏi:

– Làm gì đấy?

Thụ cười, giơ hai nắm nấm trắng phếch:
– Ở châu Văn Uyên, đến cữ tháng tư, có hôm đột nhiên trời đương nắng

đổi sang mát, lá cây “phíac đỏ” rụng đầy xuống gốc thì nấm cỏ mọc ra vùn
vụt như ai nâng chân nấm lên. Chốc nữa, tôi làm canh nấm cỏ cho anh ăn
thử. Có thể hơn món canh nấm hương nấu với da chân vịt của các hiệu cao
lâu Thượng Hải nhiều, anh Vương “cao” à.

– Ăn vào lúc này thì nhất định hơn nấm cao lâu rồi.

Hai người cùng cười. Trong hang, mát rợi hơi nắng nhẹ.
Thụ nói:
– Anh Vương “cao” à, năm nay thì từ Đồng Mỏ về suốt Hà Nội đều được

kỷ niệm Xô Viết Nghệ An.

– Sao thế?
– Anh em ở Ôn Châu đã đi dán truyền đơn lên các toa tàu xuôi, đến khi

tàu chạy, thế là đến đâ cũng tuyên truyền cách mệnh.

– Sáng kiến hay. Còn ở Điềm He, rất hăng, đi rải khắp các chợ.

Hôm trước, Thụ mang truyền đơn về in ở Áng Cúm, in xong, phấn khởi

lắm, Thụ đề nghị Phong cho phát động một trận tranh đấu tuyên truyền
khắp Cao Bằng, Lạng Sơn. Phong đồng ý, chỉ dặn: cần làm cho thằng Tây
không dò được tung tích. Bên Lạng Sơn chỉ được tranh đấu từ Đồng Mỏ,
Điềm He, Thất Khê trở xuống, không rải truyền đơn ở biên giới. Đấy cũng
là một kinh nghiệm mới mà dạo trước đi rải truyền đơn, Thụ chưa biết.

Thụ đi Thất Khê, xuống Đồng Mỏ. Phong vào tận Điềm He. Đem truyền

đơn đến cho các tổ, lại cùng anh em đi rải.

Thụ và Phong trở về Lũng Nghìu, say sưa như những người vừa thắng

một trận đánh. Thật thế, họ đã tận mắt thấy rừng núi rung chuyển trong đợt
kỷ niệm Xô Viết Nghệ An năm nay. Người các dân tộc hồi hộp đến với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.