TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 68

Sơn. Nhưng họ hiền lành, hay giúp người khác, lại biết chữ. Ai cũng quý.
Từ đấy về sau, mọi người bảo nhau thay vai khiêng cái chảo gang. Không
để Thụ và Chi vác nữa.

Ròng rã hơn một tháng.

Một hôm, đoàn người đi lính mộ hỏi thăm thì biết họ đương đi gần tới

Vũ Hán. Họ xin ông “bài trưởng” cho nghỉ lại một hôm ở ngoài thành.
Không ai bảo ai mà đều có ý sợ, muốn nằm cho lại sức, không ai muốn đến
chỗ trại giao quân mà người ta thấy mình lại tiều tuỵ quá. Nhỡ sở mộ chê
ốm yếu thải ra ở đây thì thật chỉ có chết.

Qua sông Trường Giang, sóng đỏ lừ cao bằng đầu, đã khiếp! Đoàn người

đói khổ cứ thấy thuyền bơi mãi chưa sang hết sông. Từ thuở bé, không ai
thấy sông nào to đến thế. Sông này như sông về âm phủ, đã qua chắc khó
trở lại.

Nhưng vào đến trại lính Vũ Hán lại vẫn nằm đợi, lại nằm trông ra cái bãi

cỏ rộng, đằng cuối là chân tường cao. Ngày ngày, nghe trăm nghìn thứ
tiếng ồn ào ngoài thành phố vang tới, càng sốt ruột. Có một người táo bạo,
tìm được cái lỗ cống, chui ra, đi xem trộm Vũ Hán ra sao.

Tận chiều mới về. Chỉ ra ngoài có một buổi mà trông mặt mũi anh ta mờ

mịt, chân đi thất thểu, người cao vêu hẳn hơn lúc đi.

Anh kể:
– Chúng mày ạ, tao đi xa lắm.

– Xa mãi đâu?
– Tao trở ra tận chỗ bờ sông hôm nọ. Tao đứng một lúc mà được xem

mấy cái xác chết trôi qua. Người trên bờ tranh nhau lội ra lột lấy quần áo.

– Có gì nữa không?

– Cái chợ to gấp trăm chợ Long Châu, có mười cửa vào.
– Mày kiếm được gì ăn mà đi cả ngày thế?
– Cũng như Long Châu.

– Nhiều thứ lắm hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.