Miên Miên
Tuổi Xuân Tàn Khốc
Dịch giả: Sơn Lê
Q - 3
11.
Sự thật thì, tôi gọi điện cho anh là để nghe giọng anh nói, mặt khác để tôi
nói với anh tôi nhớ anh, tôi nghĩ có thể anh biết điều ấy, mà cũng có thể
không biết. Chỉ là cú điện thoại nổi hứng, trong đó không quyết định điều
gì. Tôi với anh chỉ là chuyện làm tình thông thường, nhưng anh ta lại nói
câu ấy quá là nhanh chóng, một cảm giác lạnh lùng xâm chiếm tôi. Có
những cảm giác không cần nói ra, tôi nói với anh tôi thích những thằng con
trai hư hỏng chẳng qua là đấu lại anh mà thôi. Tôi cảm thấy anh đúng là
khờ khạo, chỉ một chút ấy mà anh cũng muốn chiếm, nếu thoạt đầu anh nói
câu ấy tôi càng cảm thấy anh khờ khạo, căn bản tôi không thể đến với anh.
Tất nhiên có thể đó là lòng tốt của anh, anh đang bảo vệ tôi, nhưng rõ ràng
anh đánh giá tôi quá thấp, tôi đâu cần anh phải lo lắng giùm.
Chúng tôi làm tình không đến nỗi nào, rất căn bản. Tôi không nhớ rõ những
tình tiết với anh. Nhưng thật đáng chết, sau cú điện thoại ấy tôi vẫn nhớ
anh, nhớ mỗi lúc một da diết. Có thể vì tôi cô đơn, khi nhớ anh có cảm giác
khoảng trống trong lòng được bù đắp. Tôi bắt đầu buồn chán, điều này đem
đến phiền toái cho tôi. Sau này Trại Ninh đi Nhật tôi thấy thanh thản nhẹ
nhàng vô cùng, tôi được hưởng thụ cuộc sống của một con người, nhưng
bây giờ cuộc sống độc thân bình thản và ích kỷ của tôi bị quấy rầy. Nhạc
chuông điện thoại cũng chuyển sang nhạc La tinh, tôi cứ ảo tưởng một
ngày nào đấy anh gọi điện tôi sẽ nghe thấy, sự thật thì anh không gọi. Tôi
nghĩ, anh nhớ đến tôi cũng được, mà không cũng chẳng sao, vấn đề ở chỗ
tôi không thể yêu, sợ phải yêu một người nào đấy. Bạn thân của tôi nói, yêu
là hạnh phúc, được yêu là đau khổ. Người nói câu này là một bạn trai, điều
này chứng tỏ con trai là một loài động vật vô nghĩa đáng ghét. Một người