Sau khi Lý Nhàn suất quân tới hồ Vi Sơn liền dừng lại, phái người của
Phi Hổ mật điệp đi tìm tiếp ứng Diệp Hoài Tụ để lại lúc xuôi nam. Lúc
trước thời điểm Diệp Hoài Tụ xuôi nam xuống Giang Đô, nàng và Lý Nhàn
đã thương lượng đường đi, ven đường đều để lại người Phi Hổ mật điệp tiếp
ứng. Lúc đi đi tuyến đường này, lúc về cũng đi đường này, để người Phi Hổ
mật điệp có thể an bài đường lui thật tốt.
Sau khi dừng lại ở một làng chài nhỏ ven hồ Vi Sơn, tùy quân của Phi
Hổ mật điệp liền đi liên lạc với mật điệp ở Lưu Huyện. Từ lúc Diệp Hoài
Tụ đi xuống phía nam, không nhận được tin tức của Diệp Hoài Tụ báo về
làm Lý Nhàn có chút lo lắng. Dù sao lần này lúc Diệp Hoài Tụ xuôi nam
chỉ dẫn theo hơn hai trăm người, ngoại trừ những người lưu lại để tiếp ứng
ven đường, khi tới Giang Đô người nàng có thể sử dụng trong tay đã không
còn bao nhiêu. Cơ sở ngầm của Phi Hổ mật điệp vẫn bố trí ở hai bên bờ
sông Hoàng Hà, càng xuống phía nam thì càng không quen thuộc.
Trong làng chài có mấy cân rượu mới, Lý Nhàn thay một bộ quần áo
xanh đội cái nón tre, ngồi ở bên hồ thả câu thăm dò tin tức. Âu Tư Thanh
Thanh nhu thuận ngồi ở bên cạnh hắn, hai bàn tay nhỏ bé chống cằm nhìn
Lý Nhàn thả câu.
- An Chi, sao huynh câu lâu như vậy, đến một con cá nhỏ cũng chưa câu
được?
Sau khi ngồi một lúc lâu, Âu Tư Thanh thanh rốt cục cũng không kìm
nổi hỏi.
Nàng biết bản lĩnh câu cá của Lý Nhàn, ở hồ nước bên cạnh Cự Dã
Trạch, thường thường Lý Nhàn chỉ ngồi trên nửa canh giờ liền có thể câu
được không ít cá lớn, mà ngay đến cả người đánh cá sinh hoạt hàng năm
bên hồ nước cũng khâm phục không ngừng. Nhưng hôm nay đã ngồi ít nhất
một canh giờ, chớ nói cá lớn, đến một con tép cũng chưa câu được.