TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 108

Mẹ Năng cười:

- Anh tưởng anh còn bé à? Đi ra đời mà học khôn chứ!

Bố Năng bảo:

- Khôn dại làm quái gì! Cứ làm anh nông dân là tốt! Kệ nó! Nó

lớn rồi nó biết nghĩ.

Năng lên giường nằm. Giấc ngủ kéo đến dịu êm và nhẹ nhàng.

Trong giấc ngủ, Năng cảm thấy mình đang phiêu du ở đẩu ở đâu.

Buổi sáng, Năng dậy đi cắt cỏ trâu. Mang theo cái liềm với đôi

quang gánh. Dọc theo bờ sông là bãi ngô với bãi mía. Năng cũng
không biết cảnh vật ở đây đẹp hay không đẹp. Bây giờ ở Hà Nội
người ta làm gì, ở New York người ta làm gì, ở Tôkyô người ta làm gì?
Năng cảm thấy mình đã ở những nơi ấy, thậm chí thuộc làu từng
khu phố một.

Cắt cỏ chỉ hơn tiếng đồng hồ. Cỏ mật rất thơm nhưng trâu

không ăn. Sao trâu lại chỉ ăn cỏ gừng cay mà khô, chỉ ăn cỏ cật ráp và
ngứa, cỏ nhằng là thứ cỏ dai ngoách?

Năng rẽ vào chùa. Sư Tịnh đang ngồi một mình, tựa như đang

ngủ. Năng đặt nhẹ gánh cỏ xuống dưới gốc nhãn rồi nhẹ bước đi
vào mà sư vẫn biết.

Sư Tịnh bảo:

- Năng đấy à?

- Vâng.

Sư Tịnh:

- Đi cắt cỏ à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.