Cô thoáng ngây người, cũng gật đầu đáp lễ.
Nhưng cô biết chắc mình chưa từng gặp người này.
Cuối bài phát biểu, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười mãn nguyện, nói với tân
khách: “Tôi đã già rồi, ước nguyện lớn nhất là nhìn thấy thế hệ cháu con
thành gia lập nghiệp, sớm có chắt bế, cho nên…”.
Dự cảm được những lời sắp nói sẽ là gì, Diệp Anh chầm chậm nhìn về
phía người đó. Ở khoảng cách xa như vậy, dưới ánh đèn sáng chói, người
đó đứng trên sân khấu nhỏ phía sau Tạ Hạc Phố, dường như cũng đang
nhìn cô. Ký ức thời thơ ấu như màn sương đêm phủ trên cánh tường vi đã
sớm tiêu tan không tỳ vết.
“Ngày Mười hai tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho Việt Tuyên và Minh
Mỹ, rất mong lúc đó quý vị hạ cố đến dự, mừng cho hai trẻ và gia đình
chúng tôi”. Trước micro, Tạ Hạc Phố cười rạng rỡ, dung quang chói ngời,
cơ hồ hoàn toàn không nhận ra vẻ ngạc nhiên và tiếng xì xầm tức thì dội
lên của tân khách.
Khúc mắc giữa hai anh em họ Tạ với thiên kim tiểu thư họ Sâm, mặc
dù là bí mật của Tạ gia, nhưng bên ngoài cũng biết ít nhiều. Đặc biệt sau
khi Nhị thiếu gia bị trọng thương trong vụ tai nạn xe hơi, suýt bại liệt, Sâm
Minh Mỹ hủy hôn với Nhị thiếu gia, còn ngày ngày cặp kè với Đại thiếu
gia, là chuyện hầu như ai cũng biết. Vừa rồi cũng là Đại thiếu gia sánh vai
cùng Sâm Minh Mỹ đi đến chúc thọ Tạ công, sao có thể hôn lễ tổ chức
tháng sau lại là Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ được?
Không ít quan khách tưởng mình nghe nhầm. Nhưng biểu hiện trên
mặt của Tạ phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Sâm Minh Mỹ cũng
một vẻ ngạc nhiên như vậy.
Tạ Hạc Phố tươi cười quay lại vẫy tay, ra hiệu cho Việt Tuyên và Sâm
Minh Mỹ bước ra.