“Xán…”
Do dự quan sát một chút biểu hiện của Việt Xán, Sâm Minh Mỹ gật
đầu, lại hướng cái nhìn lạnh như chích thẳng vào xương, liếc Diệp Anh một
cái rồi đi ra.
Mưa vẫn từng trận nối nhau!
Ầm ầm quất lên những tấm kính cửa sổ rộng đến sát đất.
Bước từng bước, nét mặt Việt Xán dửng dưng đi đến gần Diệp Anh,
cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt cơ hồ tràn trề hi vọng, không chút sợ hãi
giống như đã có một chỗ dựa vững chắc. Anh thong thả đi đến trước cô, cúi
đầu, cách mặt cô chỉ năm centimet, nhìn ép cô, giọng hờ hững không chút
dao động:
“Em đánh cô ấy.”
“Vâng”, Diệp Anh cười, “Thế nào, anh định thay cô ấy đánh lại em
sao?”.
“Chọc tức cô ấy, đối với em rốt cuộc có lợi gì?”
“Nhìn thấy anh lo lắng cho cô ấy, chính là mục đích của em”, cô cười
rạng rỡ như hoa, “Lẽ nào anh không hiểu? Em chưa quê ntình cũ với anh,
nên mói cố tình chọc tức cô ta, bắt nạt cô ta”.
Việt Xán nhắm mắt, cố kìm nộ khí.
“Anh muốn biết nguyên nhân thật sự!”
“Ồ?”, Diệp Anh lại cười cười, “Bởi vì, vị hôn thê của anh thực ra là
một nhà thiết kế rất tài năng, nếu cô ta bình tĩnh cạnh tranh với em, sẽ mất
rất nhiều thời gian. Còn chọc tức cô ta, cô ta sẽ làm những việc ngu xuẩn”.