TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 301

“Em đã nói, cô ấy không phải là kẻ thù của em.”

“Anh có tin không?”, Diệp Anh cười khanh khách, “Vậy thì, em nói

em chưa quên tình cũ với anh, tại sao anh không tin? Ha ha, em bắt nạt cô
ấy, anh đau lòng, phải không?”.

Việt Xán cau mày, nói:

“Năm xưa cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, không liên quan tới chuyện

gì.”

“Thật không?”, cô vẫn cười, nhưng ánh mắt Việt Xán mỗi lúc càng

lạnh, “Có lẽ thế. Nhưng em ghét cô ta, không muốn cô ta vui! Muốn cướp
những gì cô ta có! Thế nào?”.

“Bác Mạc, cháu xin bác”, cô bé mặc váy hoa nhỏ, chải tóc như búp bê

Baby cố kìm nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp, mắt đỏ hoe nhìn cha cô, “Bác
đừng để cho cô đến tìm cha cháu! Chiều hôm qua, cô đã cởi sạch quần áo,
người trần trụi ôm lấy cha cháu, không cho cha cháu đi, mẹ cháu đã nhìn
thấy hết! Mẹ cháu khóc mãi, khóc mãi! Cha cháu nói, cha cháu không hề
thích cô, tại cô cứ bám lấy cha, cầu xin cha…”.

Mặt cha trắng nhợt.

Cha nắm cánh tay lạnh ngắt của cô, lúc đó cô mới tám tuổi, cô đau

khổ, hét lên với cô bé trông như búp bê Baby: “Cô nói dối! Mẹ tôi sao có
thể thích cha cô được!”.

“Thật mà!”, khuôn mặt cô bé búp bê Baby đẫm nước mắt, “Tôi nghe

thấy mẹ cô nói, bà ấy không thích cha cô, nói là cha cô rất thô lỗ, lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.