Trong hội trường, giọng nói hoảng hốt bất an của Liêu Tu vọng ra từ
điện thoại, Sâm Minh Mỹ nhìn chằm chằm màn hình lớn đang tường thuật
khung cảnh trên thảm đỏ, tay phải nắm chặt điện thoại. Đầu óc cô hoàn
toàn trống rỗng, đôi môi khẽ run rẩy, không thể tin được, vấn đề ở đâu, sao
lại như thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhìn Phan Đình Đình trên
màn hình lớn, sắc mặt Việt Xán tối sầm, lúc lâu sau, anh nhếnh mép, rướn
người về phía trước nói với Diệp Anh: “Chúc mừng cô, Diệp tiểu thư”. Lật
bàn tay, nắm lấy tay Việt Tuyên, Diệp Anh mỉm cười nhìn Việt Xán, nói:
“Cảm ơn”.
“Bàn tiệc mừng đêm nay, anh và Sâm tiểu thư nhất định phải tham gia
đấy nhé.”
“Nhất định rồi”, Việt Xán mỉm cười đáp, “Đây là vinh dự của Tạ thị”.
Thẫn thờ cất điện thoại, trong đầu ong ong, Sâm Minh Mỹ nhìn chiếc ví
cầm tay nhỏ bằng gấm đi kèm với bộ phượng bào trong tay, bỗng nhiên
cảm thấy vô cùng châm biếm, máu dồn hết lên mặt! Hội trường xôn xao,
hình như nghe thấy một cái tên nào đó, Sâm Minh Mỹ đờ đẫn nhìn qua,
người đó đang chậm rãi tiến vào hội trường, rất nhiều người vòng trong
vòng ngoài như thể vầng trăng được bao quanh, tán tụng bởi vô vàn vì sao.
Cô ta đẹp tựa nữ thần với hào quang tỏa sáng khắp nơi. Đó chính là Phan
Đình Đình, kẻ đã chơi cô một vố, đang khoát trên mình chiếc váy màu xanh
thẫm chứ không phải bộ phượng bào!
Căm phẫn tới mức nghiến chặt răng, Sâm Minh Mỹ vụt đứng lên,
muốn xông thẳng ra chất vấn cô ta! “Minh Mỹ”, Việt Xán túm lấy tay cô.
Sâm Minh Mỹ tức giận giằng tay ra, tay Việt Xán như đai sắt giữ chặt tay
cô, cuối cùng, sắc mặt cô trắng bệch tiu nghỉu ngồi xuống ghế, nhắm chặt
mắt, chẳng còn muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Trái ngược với tâm trạng ê chề, ủ ê của Sâm Minh Mỹ, lễ trao giải
đêm nay diễn ra hết sức náo nhiệt, đặc sắc và thuận lợi. Bộ phim điện ảnh
Gia tộc hắc đạo do Davey Herbert đạo diễn đã đoạt giải ở bốn hạng mục