quốc tế, lần đầu tiên thử sức mà đã thành công rực rỡ. Các quan khách hết
lời khen ngợi bộ lễ phục xanh thẩm Phan Đình Đình mặc vô cùng đẹp, thần
bí, cao quý nho nhã, không thua kém lễ phục đặt may của bất cứ thương
hiệu thiết kế hàng đầu quốc tế nào.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn sự khẳng định của ngài.”
“Rất vui vì bà thích phong cách thiết kế của MK.”
Trong tiếng nhạc du dương của buổi tiệc, Diệp Anh vừa tươi cười,
điềm tĩnh trò chuyện với các vị khách mời, vừa kín đáo nhìn về phía Việt
Tuyên. Đêm nay, Việt Tuyên có chút gì đó khác lạ, khi tham dự lễ trao giải,
anh từ chối ngồi xe lăn, kiên quyết tự mình đi lại. Khi lễ trao giải kết thúc,
đến bữa tiệc mừng này, anh vẫn cố chấp không chịu ngồi xe lăn, cũng
không cho cô dịu nữa.
Lúc này, dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, diễm lệ.
Việt Tuyên hòa nhã cười nói với quan khách, dáng người cao ráo, đẹp
đẽ, phong thái nho nhã, rất khó nhận ra anh đã từng trải qua một vụ tai nạn
ôtô nghiêm trọng, cách đây không lâu mới có thể gắn gượng tự mình đi lại
được. Nhìn anh vì kiệt sức mà đôi môi nhợt nhạt, Diệp Anh hơi chau mày,
trong lòng lo lắng, nhưng cũng phát hiện ra trên mặt anh có hai quầng đỏ
khác thường, đôi mắt sáng long lanh hơn thường ngày.
Đúng lúc cô đang lo lắng…
Trong đám đông khách mời, Việt Tuyên quay đầu nhìn về phía cô, ánh
mắt như dòng nước êm dịu, mỉm cười dịu dàng và bình yên với cô. Sau đó,
anh đi sang một bên, nói nhỏ với trưởng phòng PR đứng đó vài câu.
Trưởng phòng PR cười, gật đầu, giơ tay ra hiệu, Diệp Anh nhìn theo…