TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 527

Tuyên ngượng ngùng quay lưng lại với cô. “Đến chuyện này anh ấy cũng
nhìn ra.” Diệp Anh ngạc nhiên cười, dựa vào anh. Cánh tay đặt trên eo anh,
má kề vào làn da sau lưng, cô có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh. “Anh
có thích không?”, thì thầm hỏi, đôi môi cô cọ sát lên làn da trên lưng anh.

“Gì cơ?”

“Cái đó…”

“Cái gì?”

“Cái mà Tạ Phố hỏi ấy…” Cô cười rúc rích, ngón tay đặt trên thắt

lưng anh từ từ đi xuống, đi xuống nữa. Người anh run bắn lên như bị điện
giật, chưa kịp ngăn cô lại, miệng anh đã phát ra tiếng kêu khẽ.

Mưa lất phất bên ngoài cửa sổ. Không biết sau bao lâu, mưa tạnh dần,

mây tan đi, ánh sao vẫn sáng lấp lánh, chỉ là phiến lá tường vi bên cửa sổ
vẫn còn ướt đẫm những giọt mưa long lanh.

Trên chiếc gối trắng tinh, gương mặt Việt Tuyên đỏ bừng, hơi thở

chưa bình thường trở lại, mồ hôi lấm tấm. Diệp Anh lấy khăn sạch cẩn thận
lau người cho anh, anh cố gắng lấy lại sức, vội vàng ngăn cô, nói: “Để anh
tự làm.”

Diệp Anh không nài ép, đưa khăn cho anh, lười biếng nằm xuống bên

cạnh, nghĩ lại khoảnh khắc hưng phấn như thiên đường ban nãy. “Tuyên,
em thích.” Như thể nũng nịu, cô cười khúc khích nói. Cô thích nhìn gương
mặt thanh cao, lạnh nhạt như thế không chút bụi trần của anh trở nên sa đọa
như cô. Chỉ có điều, anh sa đọa chốn hồng trần, còn cô chìm ngập trong
tăm tối khôn cùng.

Khẽ thở dài, Việt Tuyên hôn lên đôi môi đang mỉm cười của cô: “…

Anh cũng thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.