Thấy trong mắt Quỳnh An không giấu nổi sự tán thưởng dành cho
thiết kế quần ren ống loe màu trắng, Sâm Minh Mỹ cụp mắt, nhấp một
ngụm cà phê.
Hồi nhỏ, lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc quần ống dài màu trắng với
hoa văn phức tạp, lộng lẫy chính là do “công chúa nhỏ” mặc. Trông cô
nàng như một tiên nữ thuần khiết đến từ vương quốc băng tuyết, cao quý
thoát tục khiến người khác không dám nhìn trực diện. Tất cả những bé gái
có mặt lúc đó đều sững sờ, quả thật không thể tưởng tượng rằng có thể đẹp
đến mức đó.
Nắm chặt tách cà phê trong tay, Sâm Minh Mỹ lặng lẽ mỉm cười. Tất
cả những thứ ngáng đường cô, khiến cô ganh ghét bất an, cuối cùng cũng sẽ
bị cô đạp dưới chân mình. Ren trắng thuần khiết đẹp đẽ đó, coi như món
quà mà “công chúa nhỏ” bù đắp cho cô.
***
Diệp Anh cũng đã vẽ xong nét cuối cùng trên bản thiết kế.
Nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lòng cũng thư thái như ánh nắng
dát vàng kia, cô mỉm cười nhìn lại bản vẽ. Hồi lâu sau, cô đặt nó vào cùng
những bản vẽ đã hoàn thành khác trong ngăn kéo rồi khóa lại. Đúng lúc đó
Tracy gõ cửa đi vào, vui mừng hỏi: “Diệp tiểu thư, đó là bản thiết kế tham
dự cuộc thi mà cô chuẩn bị đúng không?”
“Ừm, đúng rồi.” Để chìa khóa vào trong túi xách, Diệp Anh tiện tay
lấy điện thoại di động ra, thấy có vài tin nhắn.
“Tôi, tôi có thể ngắm một chút không?”, Tracy kích động, “Nghe nói
bên Sâm tiểu thư cũng cho ra bản thiết kế rồi”. Diệp Anh cười, nét mặt
đang tập trung vào một tin nhắn, bỗng nhiên ngẩn người, đồng tử đột nhiên
co lại, sắc mặt tối sầm. Nhìn bộ dạng của cô, Tracy sợ hãi, lùi về sau một
bước theo bản năng, với lấy áo khoác và túi xách, Diệp Anh bước vội về