TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 619

mới nhớ, lâu lắm không gặp anh rồi! Nghe nói, đêm Việt Tuyên nằm viện,
Diệp Anh đã qua đêm ở phòng anh…”

“Nghe ai nói?”, Việt Xán lườm cô một cái.

“Ai nói không qua trọng”, Sâm Minh Mỹ chu miệng, “Em chỉ cần

nghe anh nói thôi! Diệp Anh hiện giờ rốt cuộc đang có quan hệ gì với anh,
tại sao cô ta lại qua đêm ở phòng anh? Tại sao Việt Tuyên bệnh nằm viện
mà cô ta không thèm đến thăm?”.

Đạp mạnh ga, chiếc xe lặp tức lao như gió trên đường. Nét mặt Việt

Xán hằm hằm. Chiếc xe đột ngột tăng tốc khiến Sâm Minh Mỹ sợ đến mức
mặt mũi tái mét, tay nắm chặt tay vịn phía trên, sợ run bần bật, lúc lâu sau
mới hoàn hồn, quầng mắt đỏ lên, ấm ức:

“Xán, em không có ý đó… Không phải em không tin anh, chỉ là… chỉ

là em quá sợ… Diệp Anh như thể con quái vật bất ngờ chui ra từ bóng đêm
tăm tối, phút chốc khiến Việt Tuyên si mê đến độ đầu óc u mê. Em sợ cô ta
lại dùng thủ đoạn dụ dỗ anh…”

“Thế mà em còn để anh tiếp cận cô ta”, ánh sáng bên ngoài cửa xe

lướt qua loang loáng, Việt Xán cười khẩy.

“…” Sâm Minh Mỹ nhất thờ không biết trả lời ra sao bèn cười trừ,

nũng nịu: “Được rồi, em biết anh chịu ấm ức. Đều là em không tốt, anh đến
đón em, em lại gây sự với anh. Đều là em sai, anh tha thứ cho em nhé, tha
thứ cho em được không?” Nói rồi, Sâm Minh Mỹ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve
cánh tay Việt Xán. Việt Xán lạnh lùng nhích ra. Trong lòng Sâm Minh Mỹ
hơi khựng lại, gương mặt bắt đầu bối rối, cho đến tận bây giờ, Việt Xán vẫn
không thích có bất cứ cử chỉ nào thân mật với cô.

“Anh đang lái xe, chú ý an toàn.” Việt Xán chau mày, lạnh nhạt nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.