TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1228

- Cỏ của đất chẳng bằng cỏ của người, cháu có loại cỏ này của cổ nhân lưu
lại, mới đúng là trên đời không có hai vậy.
Thái Bình công chúa hỏi cái gì. An Lạc thưa:
- Chính là bộ râu của Tạ Linh Vận, người đời Tấn!
Thái Bình hỏi:
- Ta nghe Tạ Linh Vận lúc chết, nguyện hiến râu để làm tượng Duy ma cật
ở chùa Nam Hải Hằng Chi, làm sao công chúa lại có được?
An Lạc cười đáp:
- Linh Vận bỏ ra, thì cháu nhặt lấy, hiện nay đang ở đây vậy.

Liền gọi mau đem ra. Lâm Mậu đưa ra một túi gấm rồi lấy túm râu từ bên
trong, đặt lên án. Quả là những sợi râu rất đẹp, chẳng khác gì vừa mới cắt ở
người sống ra vậy, từng sợi, từng sợi vẫn óng ánh, mượt mà. Mọi người
đang chăm chú xem, thì bỗng một cơn gió vừa mát vừa thơm từ đâu lại,
cuốn tất cả những sợi râu lên không rồi mất hút. Lâm Mậu chẳng hiểu cao
thấp ra sao, vội chạy đuổi theo cơn gió, nhảy lên túm được mấy sợi, không
ngờ ngã xuống thềm đá cao, gãy ngay một cánh tay trái, nằm bệt dưới sân,
không dậy được, bọn nội thị vội vàng đỡ dậy khiêng ra khỏi cung. Thái
Bình công chúa nói:
- Râu trên cằm của Phật, vốn không nên đụng đến, bây giờ bị báo ứng đến
thế, tất bởi đức Phật giận dữ rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi thấy thế, liền nghĩ "Chuyện này, tất cả đều tại ta cả
thôi!". Cho nên trong lòng lo lắng không yên, nhưng cũng không dám nói
với ai. Còn An Lạc công chúa vốn tính hiếu thắng, vẫn còn cố giành:
- Dù thế nào cũng phải nói cho ra nhẽ, cuộc đấu lá này coi như cháu thắng
rồi!
Thái Bình công chúa cười:
- Chưa nói tới việc râu chứ không phải là cỏ là lá, nà ngay cả râu bây giờ
cũng còn đâu. Tốt hơn hết là đừng nói chuyện ai được ai thua nữa!
Vào tiệc yến ẩm một hồi, thế rồi mỗi người mỗi ngã.

An Lạc công chúa tuy không được, nhưng cũng chẳng thua, chỉ tiếc số râu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.