TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1300

- Thơ vừa tả được muôn một, mà đã được người đẹp quá khen, thiếp thật
thỏa nguyện.
Dương Quý Phi cũng lấy một tờ cẩm tiên rồi viết một bài thất ngôn tứ
tuyệt:
Sắc nước chưa từng giảm vẻ xuân
Cành mai trên tuyết ánh muôn phần
Dám nhờ một sớm xuân đưa gió
Đừng để hoa nào đọ trước sân.(1)

1 Hai bài thơ của Mai Phi, Dương Phi cùng vần, vì hạn chế của việc dịch,
nên phải dùng hai vần khác nhau.

Huyền Tông thấy Dương Quý Phi viết xong, liền khen ngay:
- Cũng thật đáng tài mẫn tiệp vậy!
Rồi đưa cho Mai Phi:
- Khanh hãy xem xem sao!
Mai Phi đỡ lấy xem, nghĩ thầm: “Họ Dương nói "Cành mai trên tuyết ánh
muôn phần", là cười cái dáng gầy của ta, "Đừng để hoa nào đọ trước sân",
là nói ta đã quá thì rồi". Cả hai đều mặt mày có vẻ giận dữ. Cao Lực Sĩ cất
tiếng thưa:
- Các vị nương nương thơ từ xướng như thế này, kẻ nô lệ này xin có mấy
lời thô thiển phân giải có nên chăng?
Huyền Tông phán:
- Khanh thử nói xem sao?
Cao Lực Sĩ thưa:
- Nay xin bệ hạ hãy cùng hai vị ngọc mỹ nhân thong thả dạo tới Cao Dương
đài, cùng nhau uống rượu ngon, chờ trăng lên rải trên hoa hải đường, kẻ nô
lệ này xin đánh ba hồi trống ca khúc "Hạ Tân Lang" (1). Tất cả đều ngà ngà
say chờ đón gió đông lên, hoàng thượng cởi phanh áo bào, các nương
nương cởi cả áo ngắn, một trận gió đưa hương thơm tới, cùng nhau nằm
nghỉ trong Tiêu kim trướng, lúc nào lòng hoa khẽ động thời lại dậy, cả ba
cùng vui vẻ. Việc gì mà phải "Niệm nô kiều” với "Tích nô kiều”. Hoàng
thượng thì cứ thong thả làm "Điệp luyến hoa", "Ngự du xuân thủy", có phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.