TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 349

Lại nói chuyện Thúc Bảo ra khỏi phủ đường, đang xem lại những vết
thương đầy trên người mình, thì thấy một cụ già gọi:
- Tần kỳ bài!
Thúc Bảo ngẩng nhìn ngạc nhiên:
- A! Trương xã trưởng!
Xã trưởng nói:
- Tần kỳ bài gặp phải cái họa không trên ngờ, già này vừa mới mở một
quán rượu ngay trước mặt phủ đường đây, xin đem ít rượu để kỳ bài quên
đi nỗi buồn phiền này.
Xã trưởng họ Trương hàng ngày cũng thường được Thúc Bảo chở che cho
điều này việc khác, vì vậy mới có thái độ ân cần như thế.
Thúc Bảo đáp:
- Xã trưởng đã có lòng chăm sóc. Thúc Bảo không dám chối từ.
Xã trưởng đưa Thúc Bảo về quán, dẫn mãi vào phía trong, không còn là nơi
của khách khứa nhậu nhẹt hàng ngày mà là phòng riêng của gia đình. Bọn
người nhà mang trà ra uống. Bàn ngoài dọn thức nhắm, lại thêm một hồ
rượu đã hâm nóng. Xã trưởng rót một chén rượu đưa mời Thúc Bảo. Thúc
Bảo đỡ lấy, rơi nước mắt, xã trưởng lựa lời an ủi:
- Tần kỳ bài chẳng nên thương cảm làm gì. Bắt được bọn này, thì lại được
khen thưởng ngay thôi mà. Trong khi uống rượu, chẳng nên sụt sùi, dễ bị
nhiễm bệnh lắm!
Thúc Bảo đáp:
- Xã trưỡng đã có lòng biết đến, xin thưa thật, Tần Quỳnh này vốn ương
ngạnh, đâu có phải vì mấy ngọn roi vừa rồi của Lưu Thứ sử, đau đớn đến
không chịu nổi mà khóc than đâu.
Xã trưởng ân cần hỏi:
- Vậy thì vì chuyện gì hở Tần kỳ bài?
Thúc Bảo đáp.
- Năm xưa trong dịp đi công văn ở Hà Đông, có một người bạn rất thân của
Tần Quỳnh này là Đơn Hùng Tín, cho mấy trăm lạng bạc trước khi về quê,
lại còn ân cần dặn dò, không nên làm cái nghề công sai này nữa, "cầu vinh
bất tại chu môn hạ", tìm tiếng danh thì không nên tìm ở cửa nhà quan. Lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.