TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 421

- Vương Nghĩa, sao trông ngươi có chuyện gì mà âu sầu vậy?
Vương Nghĩa hoảng hốt thưa:
- Thần đội ơn dày của bệ hạ, ngày ngày đều được gần mặt rồng, thật là thỏa
nguyện cả đời. Nhưng chỉ giận cung cấm gang tấc, mà không được ra vào
hầu hạ, để đem sức chó ngựa cho thỏa lòng này, cho nên lòng đầy ưu uất,
xin bệ hạ rộng lượng hải hà!
Dượng Đế phán:
- Ta cũng không lúc nào có thể thiếu ngươi, nhưng chỉ vướng một nỗi là
ngươi không phải là kẻ có thể vào cung cấm được.
Nói xong thì xe rồng đã vào cung từ lúc nào, Vương Nghĩa vẫn tần ngần ở
cửa cung, không chịu trở về, cũng không dám vào cung, đứng ngây người
hồi lâu. Bỗng sau lưng có người vỗ nhẹ vào vai
Vương Nghĩa, rồi lên tiếng:
- Vương Thù Nhu (1), nghĩ ngợi gì ở đây?
1 Thù Nhu: người lùn xấu xí, chỉ kẻ lùn chuyên làm hề ở trong cung.
Vương Nghĩa quay lại nhìn, thì ra Trương Thành, Thái giám ở Hiển nhân
cung, liền vội đáp:
- Chào bác Trương. Bác làm đệ giật mình!
Trương Thành hỏi:
- Chúa thượng đối với bác rất thương yêu, cái gì cũng chẳng tiếc thế thì còn
chuyện gì không vừa ý nữa, mà lại đứng đây nghĩ ngợi?
Vương Nghĩa vốn đi lại thân với Trương Thành nên đáp thẳng:
- Thật chẳng giám giấu bác, đệ chịu ơn sâu nặng của thánh thượng được
thánh thượng muôn ngàn yêu thương, những mong được đêm ngày hầu hạ,
đền đáp ơn sâu, chỉ giận cung cấm cách trở, không thỏa lòng này, cho nên
lòng nặng ưu tư, không ngờ lại bị bác bắt gặp.
Trương Thành cười lớn mà đáp đùa Vương Nghĩa rằng:
- Vương Thù Nhu ơi! Bác muốn vào cung thì có khó gì đâu, bác cứ thiến
quách cái ở đũng quần kia đi, thì làm gì mà chẳng vào cung cấm hầu hạ
chúa thượng cho được.
Vương Nghĩa ra chiều nghĩ ngợi:
- Đệ nghe nói chuyện này phải làm lúc còn nhỏ, đã lớn rồi liệu có làm được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.