TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 426

lấy trâu bò. Vừa đúng lúc chúa thượng tuyển cung nữ, Đình Đình lên đến
tận châu quận, tự nguyện ghi tên, xin được vào phục dịch trong cung cấm.
Dượng Đế nghe xong, bèn truyền:
- Cứ thế này mà suy, thì cũng là một người con gái có chí, từ cử chỉ, diện
mạo đến việc làm đều khác thường. Nay trẫm đem người con gái này
thưởng cho ngươi làm vợ, làm nên một cặp vợ chồng hiền hậu, hiểu biết,
liệu có được không?
Vương Nghĩa nghe vua nói thế, vội vàng quỳ xuống thưa rằng:
- Thần mang ơn tri ngộ của bệ hạ, đang những mong quên thân này để đền
đáp, sao lại dám nghĩ đến chuyện thất gia. Phương chi, người con gái này
được tuyển vào nơi cung cấm, thần thật không dám nhận vậy!
Dượng Đế vẫn giữ ý:
- Ýtrẫm đã quyết. Người chớ chối từ!
Vương Nghĩa cũng đã hiểu tính tình Dượng Đế, không dám nói thêm, chỉ
cùng Đình Đình dập đầu dưới thềm tạ ơn. Tiêu Hậu lên tiếng.
- Vương Nghĩa, ngươi đem Đình Đình về, dạy cho ít tiếng chúng ta, dừng
để y cứ nói líu lô như chim như thế nữa. Nếu trong cung có việc gì ta sẽ
truyền gọi vào sai bảo.
Rồi Dượng Đế ban cho một ít vàng lụa, Tiêu Hậu cũng cho ít nhiều châu
ngọc, Vương Nghĩa đem theo Đình Đình, ra khỏi cung cấm, trở thành vợ
chồng. Vương Nghĩa càng cám ơn sâu của Dượng Đế cùng với Đình Đình
ngày đêm hương khói, thờ sống Dượng Đế, vợ chồng hòa thuận thương yêu
nhau khác thường.
Chính là :

Những tưởng dọn mình báo chúa
Ngờ đâu nên cửa nên nhà ,
Nếu mà tàn phế thân ta
Chẳng khác cành hoa trong mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.