Bốn cây long não nhô lên trên tường rào đá của ngôi chùa, cây ngay gần
là cây già nhất.
Chieko cùng cha mẹ dừng lại trước cây long não và im lặng ngắm. Càng
nhìn các cành cây đan quyện nhau cầu kỳ bao nhiêu thì càng đâm ra có cảm
giác rõ rệt hơn, là dường như trong cái cây già này ẩn giấu một sức mạnh
hung hiểm nào đấy.
- Ngắm một chút, vậy là đủ, - Takichiro nói và là người trước nhất tiến
về Nandgendgi.
Takichiro lấy trong ví ra mảnh giấy nhỏ có sơ đồ vị trí ngôi nhà mà họ
quan tâm và bắt đầu xem xét kỹ.
- Cha không biết rõ lắm, - ông quay lại nói với Chieko, - nhưng xứ sở
của cây long não là các nước phương Nam, nơi khí hậu ấm. Ta có nhiều cây
long não lớn ở Atami và Kyuxiu chứ còn tại Kyoto này, đến cả cái cây cổ
thụ ấy cũng hao hao giống Bonsai - chỉ có điều là to hơn.
- Không lẽ cả Kyoto giống như vậy sao? Cả núi non xung quanh, cả sông
suối, rồi con người... - Chieko nói.
- Mà đúng thế đấy - Takichiro gật đầu, - song con người thì không hoàn
toàn như vậy...
- ...
- Không hẳn như vậy cả trong số những người hiện đang sống, cả trong
số những người mà tên tuổi họ còn lưu lại trong lịch sử những năm đã
qua...
- Có lẽ.
- Nhưng nếu cứ theo cái suy lí của con, Chieko ạ, thì ngay toàn bộ đất
nước có tên là Nhật Bản cũng hao hao như Bonsai.
- Cha bắt đầu nói những chuyện nghiêm túc đây, Chieko nghĩ. - Và chính
vào lúc chăm chú nhìn thân cây long não già, nhìn những cành dài đan