Cha Riuxuke được coi là nhà buôn lớn ở vùng Muromachi, còn trong số
bạn bè ông thì có không ít những thương gia thế lực. Ngay cả Riuxuke, cho
dù đang nghiên cứu khoa học vẫn chú ý cả đến việc kinh doanh của cha.
- Giá mà ta thưởng thức món ba ba thì ý tiểu thư thấy thế nào? - Riuxuke
chuyển sang chuyện khác. - Ta đi ăn tối ở hiệu ăn “Daiychi” bên Kitano
nhé. Cương vị tôi mà ngỏ lời mời cả song thân tiểu thư thì hỗn hào quá, vì
vậy tôi chỉ mời mình tiểu thư nhập bọn thôi - với tôi và “chú tiểu bé bỏng”
của chúng ta.
- Được ạ - Chieko giờ đã đâm e dè, cực chẳng đã chỉ thốt lên được có
thế.
Hơn chục năm đã trôi qua kể từ lúc Shinichi đóng vai chú tiểu ngự kiệu
trong lễ Ghion, thế mà đến giờ Riuxuke còn gọi anh ta là “chú tiểu bé bỏng
của chúng ta”. Có lẽ cũng vì cái tính nết nhu mì và xinh đẹp mà đến phụ nữ
cũng phải ganh tị.
- Shinichi gọi điện, nói là ngày hôm nay sẽ cùng với Riuxuke ghé vào
nhà ta, - Chieko nói với mẹ.
- Thế à? - Đối với Xighe tựa hồ đây là một điều bất ngờ.
Sau lúc trưa Chieko lên phòng mình, trang điểm sơ một chút nhưng cẩn
thận. Nàng chải gỡ tóc ra và sửa sang lại rất lâu, song kiểu tóc vẫn không
được như ý nàng muốn. Sau đấy nàng bắt đầu ướm thử kimono nhưng
không sao quyết định được nên chọn cái nào. Cuối cùng khi nàng xuống
nhà dưới thì cha đã không còn ở đấy: có lẽ ông đi công chuyện một chốc.
Chieko khêu lại lửa trong lò rồi ngó quanh phòng khách. Nàng nhìn cả ra
vườn. Rêu trên thân cây phong già vẫn còn xanh nhưng lá mấy khóm hoa
tím đã bắt đầu úa.
Ở cây trà cạnh chiếc đèn Cơ đốc những đóa hoa đỏ thắm đã nở. Đối với
nàng thì hoa trà tựa hồ dịu hiền hơn những bông hồng đỏ chói.