Ông đưa tay áp vào má. Cảm giác choáng váng đã biến mất.
Còn nhiều thời gian cho đến lúc Kinu đi làm về nên Singo ghé vào chỗ
người bạn ở một hãng gần đó rủ ông ta đi ăn chiều. Đã lâu hai người không
gặp nhau và Singo quên rằng bạn ông uống rất dữ. Trước khi ăn họ uống
một chầu, lúc ăn xong lại làm một chầu nữa.
Người bạn ngạc nhiên khi Singo cáo từ. Ông ta tưởng họ sẽ được ngồi
với nhau cả tối nên đã gọi điện hẹn sẵn một chỗ giải trí ở Shukitji. Singo
phải hứa xong việc sẽ quay lại với bạn và ông rời khỏi nhà hàng, tuy không
hề có ý định sẽ đến Shukitji sau cuộc gặp gỡ với Kinu.
Singo quay lại dọc theo bờ tường của trường đại học và vừa đi vừa tìm
chỗ mà lúc nãy ông đã đến. Trí nhớ của ông rất kém, nhưng may mắn là nó
đã không đánh lừa ông.
Từ trong nhà, một người đàn bà mặc áo choàng làm việc chạy ra.
- Ôi! - Chị ta kêu lên khi thấy Singo và nét mặt chị ta trở nên cứng như
đá.
- Chị Ikeda phải không ạ? - Singo lên tiếng. - Đã có lần tôi được hân
hạnh tiếp chị tại hãng.
- Vâng, đúng là tôi chẳng ra làm sao cả, chỉ tại Ayco cứ ép quá nên...
Chị ta cởi vội cái áo choàng ra cầm ở tay và nhìn Singo vẻ dò hỏi.
- Tôi muốn được gặp cô ta. - Singo nói lí nhí như để xin lỗi.
- Vậy ư? Kinu vẫn chưa về, nhưng chắc cũng sắp về rồi đấy. Xin mời
ngài vào!
Từ phía bếp đưa lại mùi cá rán. Singo đã định bỏ đi cho Ikeda ăn tối,
nhưng chị ta nài nên ông vào nhà.
Trong phòng khách có hàng chồng tạp chí mẫu thời trang. Bên cạnh đó
là những con búp bê Pháp. Những chiếc váy đẹp của chúng tương phản đến