Cô nói nhưng không chờ anh trả lời, cô đi đi lại lại trong phòng, kéo lê
đằng sau dải đai lưng mới thắt được một nửa.
Thường không có người khách nào tới quán trọ vào chuyến tàu năm giờ.
Những người phục vụ ở đây còn lâu mới dậy.
Dải đai lưng của cô giờ đây đã thắt xong, nhưng cô vẫn còn loanh quanh
trong phòng, lúc đứng lên, lúc lại quỳ xuống đất, rồi lại đứng lên, mắt luôn
liếc nhìn về phía cửa sổ. Cô có vẻ đang bị căng thẳng tột độ, hoảng hốt và
bực bội như một con thú đêm sợ buổi sáng sắp tới. Cô như bị ám ảnh, bị
xáo động bởi một bản năng thần bí và hoang dã nào đó, dưới tác động của
một bùa mê ma quái nào đó.
Ánh sáng trong phòng giờ đây đã đủ để Shimamura có thể trông thấy vẻ
thắm tươi của má cô, một màu đỏ hồng tươi tắn và rực rỡ khiến anh bị hớp
hồn.
- Má em hồng rực như một khối lửa. Chắc trời lạnh lắm.
- Không phải tại trời lạnh đâu, mà tại em lau phấn đi đây. Chỉ cần em
chui vào giường là một phút sau em ấm ngay. Ấm khắp mọi chỗ, ấm đến
tận đầu các ngón chân.
Quỳ đằng trước tấm gương ở cạnh giường, cô vẫn còn nói rằng trời đã
sáng rõ và cô phải về thôi.
Shimamura đưa mắt nhìn về phía cô, nhưng bằng một cử chỉ đột ngột,
anh lại đặt đầu xuống gối: cái màu trắng ở tít sâu trong gương, đó là màu
tuyết, ở giữa đỏ rực lên màu đỏ của đôi má người đàn bà trẻ. Vẻ đẹp của sự
tương phản ấy cực kỳ trong sạch, nó vô cùng dữ dội vì nó sắc nhọn và sống
động.
Shimamura tự hỏi không biết mặt trời đã mọc chưa, vì tuyết bỗng sáng
rực thêm nữa trong gương, chẳng khác gì ở đó có một đám cháy băng giá.
Bị sấp bóng, màu đen của mái tóc người đàn bà trẻ hình như không sâu như
trước, mà lại ẩn hiện những sắc thái của màu tím.