nhìn núi non trong cảnh chiều hôm, khiến cho anh ham muốn đầy cảm
hứng được vuốt ve cái mát nhẹ của da người.
Chuồn chuồn, bươm bướm, dế nâu... vẫn câu hát... giờ đây, anh đã nghe
một geisha hát chói chang theo đàn samisen trong lúc anh dùng bữa tối.
Cuốn sách chỉ dẫn mà anh vừa tham khảo, chỉ cung cấp cho anh những
điều thiết thực như thời gian du ngoạn, những hành trình tiếp nối, địa điểm,
giá cả khách sạn, v.v... nhưng ít ra có cái hay là bắt trí tưởng tượng phải
nghĩ đến những việc còn lại. Anh đã từ những núi ấy đi xuống, vào mùa
những búp măng đầu tiên xuyên thủng những làn tuyết cuối cùng, để làm
quen với Komako; và bữa này đây, giữa thời du ngoạn mùa thu, anh lại cảm
thấy trong mình tiếng gọi của những đỉnh núi cao mà xưa kia anh chưa trèo
lên được Nhàn rỗi, anh có thừa thời gian đi khắp những nơi mà anh ta bổ
ích: nhưng núi non vốn là sở thích của anh, bởi cái đạo leo núi với anh là
tiêu biểu cho thú xả hơi và bởi thế, càng làm cho anh vừa ý. Cõi hư ảo
thường kéo theo những mê hoặc ấy.
Xa Komako, anh luôn nghĩ về cô. Biết cô gần bên, anh đột nhiên thèm
muốn để khao khát một làn da, sự đụng chạm với một nước da người mịn
màng, thanh khiết. Đúng ra đó là một giấc mơ hơn là sự thèm muốn thân
xác, trở thành nỗi niềm thương nhớ nảy ra trong anh như những niềm
thương nhớ huyền bí về những đỉnh núi cao. Phải chăng đó là những cảm
giác quá yên ổn của anh? Phải chăng thân xác cô đã đầm trong những phút
chốc rất đỗi thân thuộc, gần gũi? Đêm trước Komako đã ngủ lại với anh và
giờ một mình trong phòng, anh chỉ còn một nước là chờ đợi. Anh cảm thấy
cô sẽ tới mà chẳng cần phải cho gọi cô. Có lúc, Shimamura lắng tai nghe
tiếng ồn ã của nhóm nữ sinh đi du ngoạn. Anh cảm thấy buồn ngủ và đi
nằm sớm.
Suốt đêm, anh nghe tả tiếng nước đổ của trận mưa rào đột ngột, ngắn
ngủi như anh từng gặp trong mùa mưa.
Sáng ra, khi vừa thức dậy, anh đã nhìn thây Komako, đàng hoàng ngồi
trước chiếc bàn thấp, tờ báo mở rộng trước mắt. Cô vận bộ kimono ban