Quán trọ luôn đầy ắp du khách đến thưởng thức phong cảnh rừng phong.
- Chắc là em không thể quay lại với anh sớm được. Có một dạ hội của
người trong làng.
Đó là điều mà Komako nói với anh trước khi bỏ đi và Shimamura nghe
thấy tiếng ồn ào từ bàn tiệc dâng lên với giọng sắc chói của đám phụ nữ.
Đám hội đang phút tưng bừng, chợt có tiếng cất lên khiến Shimamura hết
sức ngạc nhiên tưởng ngay sát nách mình, một giọng rất thanh ướm hỏi:
“Tôi vào được chứ ạ?” Anh giật thót. Đó chính là Yoko.
- Komako nhờ tôi mang cái này đến đây.
Tay nàng chìa ra tờ thư, như thể mình chỉ là một người phát thư. Nhưng
phút cuối cùng, nhớ lại chuyện phải giữ lễ nghi, nàng vội vã quỳ xuống,
nâng lá thư lên cho anh. Trong lúc Shimamura mở bức thư gập làm tư thì
Yoko đã biến mất. Nàng không kịp nói năng điều gì.
“Dạ hội linh đình và ồn. Uống rượu nhiều”. Đó là tất cả vẻn vẹn trong
bức thư tay, viết vội vã trên tờ giấy ăn, nét chữ hiện rõ người đang say
rượu.
Mười phút sau, Komako xuất hiện:
- Có ai mang cái gì đó đến cho anh không?
- Có!
- Thật à? - Cô thốt lên với một thoáng nhìn ranh mãnh. - Anh biết em vui
biết chừng nào không? Rượu sake thật tuyệt. Em nói với họ là em đi đặt
thêm rượu và em lẻn lên đây. Nhưng gã gác cổng đã nhìn thấy em. Mặc kệ,
sàn nhà có kêu lên răng rắc thì em cũng coi khinh. Họ càu nhàu thì kệ họ.
Không hiểu sao cứ đến đây là em cảm thấy say. Chết rồi! Em phải trở về
với công việc đây.
- Em duyên dáng và đỏ bừng đến tận móng chân đấy. - Shimamura ném
ra một câu.