những dáng người thu lu trong đống nệm cũ bạc phếch, dệt bằng thứ vải
bông thô, dưới chụp đèn đỏ quạch nằm ngổn ngang như người bố, người
mẹ và năm sáu đứa con, đứa lớn nhất mới chừng mười sáu tuổi. Dù cảnh
trước mắt gợi lên cái cực khổ lầm than, nhưng từ đó lại thấy một sức sống
mãnh liệt như muốn bùng ra vội bị hãm lại.
Hơi thở nóng ấm của những người đang ngủ khiến Shimamura lùi ngay
lại, định quay ra, nhưng Komako đã nhẹ nhàng đóng cửa, tiến sâu vào trong
nhà mà chẳng cả thèm bước nhẹ.
Shimamura vội theo sau, thận trọng bước qua những chiếc gối và đầu
đám trẻ con đang ngủ. Tim anh thắt lại trong cơn bối rối lạ kỳ.
- Chờ em một chút, em lên lấy đèn xuống.
- Không sao đâu em ạ. Cảm ơn!
Anh bước lên cầu thang tối om. Quay lại, anh thoáng nhìn thấy quầy bán
bánh kẹo ngay phía sau nơi gia đình đang ngủ.
Những tấm chiếu cũ trải kín bốn gian phòng sơ sài ở trên lầu.
- Một người ở như em thì hơi rộng, - Komako nói. - Các vách ngăn các
phòng đã được kéo ra, cách rất xa những tấm cửa trượt làm bằng giấy đã
vàng ố, trông ra hành lang, tấm nệm nơi Komako nằm trông nhỏ nhoi và
đơn chiếc. Căn trong cùng chất những đồ đạc cũ kĩ, những vật dụng lâu
đời, chắc là của gia đình dưới nhà.
Trên những chiếc mắc dựa vào vách ngăn, treo thành dãy những bộ
kimono mặc đi phố của Komako. Shimamura nhìn toàn bộ nơi ở này, tưởng
chừng đó là một hang chồn hay hang cáo.
Komako thả mình trên chiếc giường nhỏ, đưa cho Shimamura một chiếc
gối độc nhất. Rồi cô khẽ nghiêng người trước gương:
- Ôi, sao lại đỏ lên thế này? Em uống nhiều thế kia à?
Cô sờ soạng loáng thoáng trên chiếc tủ.