- Cái cô với chiếc khăn có in hình ngàn cánh hạc ấy à?
- Cái khăn nào? Làm sao tôi biết được cái khăn nào? Cái cô tôi muốn nói
hồi nãy đứng đây mà, cái cô đèm đẹp đó. Cô ta là con gái nhà Inamura.
Kikuji gật gù vẻ mơ hồ.
- Khăn tay. Cậu để ý cái không đâu. Người ta không nên quá tỉ mỉ. Tôi
cứ ngỡ là hai người đi với nhau. Tôi đã vội mừng.
- Cô ta nói cái gì vậy?
Cậu gặp cô ta trên đường tới đây. Đó là một điềm báo lành cho mối liên
hệ giữa hai người. Cha cậu cũng quen biết với Inamura.
- Thật à?
- Gia đình đó có một tiệm bán tơ lụa ở Yokohama. Cô ta hoàn toàn
không biết tí gì về cái gọi là tân thời. Lát nữa cậu có thể nhìn thấy cô ta kĩ
hơn.
Giọng nói của Chikako hơi to, Kikuji ngượng ngùng, e ngại tiếng nói của
cô ta có thể bị nghe thấy xuyên qua bức bình phong căng giây ngăn với
phòng họp bên kia. Đột nhiên, cô ta ghé sát mặt chàng.
- Tuy nhiên có một vấn đề hơi phức tạp. - Cô ta hạ thấp giọng xuống. -
Bà Ota có mặt ở đây, với cả cô con gái của bà nữa. - Cô ta quan sát phản
ứng của Kikuji. - Tôi không hề mời bà ta. Nhưng từ lâu đã có cái lệ là ai
cũng có thể tham dự vào các buổi trà đạo nếu họ là chỗ quen biết. Hôm nọ
còn có mấy người Mỹ tới dự nữa. Tôi rất tiếc, song biết làm sao khi bà đến
dự. Cố nhiên bà ta không biết gì chuyện cậu và cô gái nhà Inamura hết.
- Về chuyện tôi và cô gái nhà Inamura? Nhưng mà tôi... - Kikuji định nói
là chàng không đến đây để sửa soạn cho một buổi xem mắt người vợ tương
lai. Bắp thịt cổ chàng trở nên cứng lại.
- Nhưng bà Ota chính là người sẽ phải cảm thấy khó chịu. Cậu có thể coi
như không có gì đã xảy ra hết.