Lẽ cố nhiên Chikako trở thành đồng minh của mẹ chàng - quả là một thứ
đồng minh quá tận tâm. Cô ta theo dõi cha chàng, cô ta cũng thường tới đe
dọa bà Ota. Dường như, tất cả sự ghen tuông của chính cô ta được dịp bùng
nổ.
Người mẹ trầm lặng, bình tĩnh của Kikuji, lui lại phía sau sự can thiệp dữ
dội trên, lo lắng nhiều hơn về việc người ta có thể nghĩ ra sao đó về chuyện
cha chàng ngoại tình.
Ngay cả trước mặt Kikuji, Chikako không ngần ngại hạ nhục bà Ota và
khi mẹ chàng tỏ ý không bằng lòng, Chikako dám nói ngay là không có gì
trở ngại nếu Kikuji nghe được những điều đó.
- Lần trước cũng vậy, khi tôi đến nhà con mụ để bảo cho con mụ biết,
cũng thường có một đứa nhỏ có mặt nghe thấy hết mọi sự. Không phải
chính tôi đã nghe thấy tiếng khịt mũi ở phòng bên cạnh đó sao?
- Một đứa con gái phải không? - Mẹ Kikuji cau mày.
- Phải. Mười một tuổi, bà Ota nói vậy thì phải. Quả thật là có cái gì
không ổn với mụ đàn bà đó. Tôi nghĩ đúng ra mụ ta phải la con nhỏ về cái
tội nghe lén chuyện người lớn, vậy mà mụ ta đã làm gì, chị biết không? Mụ
ta đứng lên, sang bồng đứa nhỏ qua phòng bên này, ôm nó trong lòng, ngay
trước mặt tôi, vậy đó. Tôi nghĩ là mụ ta cần một diễn viên phụ để nâng đỡ
mụ trong khi mụ khóc nức nở!
- Nhưng mà chị có nghĩ như vậy kể cũng hơi buồn cho đứa bé không?
- Chính vì vậy mà chúng ta phải dùng đứa nhỏ để giữ mụ ta lại.
Con bé biết đủ mọi chuyện. Dầu sao tôi cũng phải thừa nhận đó là một
con bé dễ thương. Khuôn mặt nó tròn trĩnh. - Chikako nhìn Kikuji. - Hay là
chúng ta nhờ bé Kikuji nói với cha nó.
- Đừng rải chất độc ra xa quá, tôi yêu cầu chị đó. - Ngay cả mẹ Kikuji
cũng phải phản đối. Chị để chất độc ngấm vào người chị, đó mới là tất cả
cái sự rắc rối. Chị hãy tập trung lại, nhổ cái chất độc đó ra đi. Coi xem chị