- Chính bà cũng đã từng sống trong sự nguyền rủa cái bớt đó của
Kurimoto. Chứ không phải cô Kurimoto đến gặp bà dễ dàng giật lại cha tôi,
nhưng lại làm ra vẻ tranh đấu giùm cho mẹ con tôi đấy chắc?
Bà ta gật gù và dịch ra xa Kikuji. Kikuji kéo bà lại gần, xiết chặt trong
vòng tay.
- Cô Kurimoto có mặc cảm về cái bớt của mình. Điều đó làm cho cô ta
đáng ghê tởm hơn.
- Cậu có ý nghĩ gì mà quái gở vậy?
- Và có lẽ vì vậy mà cô ta không nghĩ đến việc trả thù cha tôi.
- Tại sao lại trả thù?
- Cô ta nghĩ là cha tôi coi thường cô ta cũng chỉ vì cái bớt đó. Có thể cô
ta cũng tự an ủi rằng cha tôi bỏ rơi cô ta chính vì cái bớt đó.
- Thôi, đừng nói về cái chuyện ghê tởm đó nữa.
Tuy nói vậy, bà Ota chưa hình dung ra được cái bớt kia ra sao, nên lại
tiếp tục:
- Tôi không tin là cô Kurimoto còn bận tâm về chuyện đó nữa đâu. Sự
đau khổ chắc đã nhạt từ lâu rồi.
- Liệu sự đau khổ nhạt đi có còn để lại một dấu vết nào?
- Cậu đôi khi có vẻ thương cảm về chuyện đó lắm?
Bà Ota nói, nửa người còn đang mơ mộng.
Kikuji lên tiếng nói về một chuyện mà chàng đã quyết định không nói ra
dù với giá nào.
- Bà còn nhớ cô gái ngồi bên trái bà trong buổi trà đạo trưa nay không?
- Có, cô Yukiko, thuộc giòng họ nhà Inamura.