một kỷ niệm nữa - chỉ có những vật tuyệt đẹp mới đóng trọn vẹn được vai
trò đó?
Lòng khao khát, sự biện minh mà vật tuyệt đẹp kia còn sót lại để gợi nhớ
tới mẹ nàng, thoáng hiện trong chàng. Nó đến như những xúc động tuyệt
vời và chiếc bình là chứng nhân của nó.
Chính cái bề mặt mát rượi một vẻ ấm áp của chiếc bình, làm chàng nghĩ
đến bà Ota. Có lẽ vì chiếc bình quá đẹp, đẹp đến độ ký ức của chàng về
người đàn bà không vẩn đục bởi bóng tối và sự xấu xa của tội lỗi.
Khi chàng nhìn vào tác phẩm tuyệt vời trước mắt, chàng cảm thấy một
cách mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào khác cái tuyệt phẩm mà bà Ota là hiện
thân. Trong tuyệt phẩm đó không hề có một vẩn đục nào.
Chàng đã ngắm chiếc bình và thấy muốn gặp Fumiko, chàng đã nói như
vậy với nàng qua dây nói vào một ngày giông bão đã qua.
Chàng chỉ có thể nói lên điều đó khi có đường dây điện thoại giữa hai
người. Fumiko đã trả lời là nàng còn một cái chén Shino nữa và nàng đã
mang chiếc chén đó đến cho chàng.
Có lẽ chiếc chén không đẹp bằng cái bình thật.
- Dường như, nếu tôi nhớ không nhầm thì cha tôi có một bộ uống trà
xách tay. Ông thường mang theo mỗi khi ông đi du lịch. - Kikuji ngẫm
nghĩ. - Chiếc chén trong bộ đồ trà của ông hẳn là xấu hơn cái này.
- Nó thuộc loại gì vậy?
- Chính tôi cũng chưa hề bao giờ trông thấy nó.
- Anh cho tôi xem cái chén đó đi. Chắc chắn là phải đẹp hơn cái này.
Nếu nó đẹp hơn cái này, tôi được quyền đập cái này chứ?
Một cuộc đánh cá nguy hiểm.
Sau bữa cơm, trong khi nhanh nhẹn lượm hạt ruột dưa ra, Fumiko lại
giục chàng lấy cho nàng xem chiếc chén.