chén này, và anh nghĩ những chiếc chén kia đẹp hơn biết bao. Điều đó làm
tôi buồn vô hạn, cả mẹ tôi cũng vậy.
Kikuji thở dài.
- Nhưng tôi đang mỗi ngày một rời xa môn trà đạo. Tôi không còn dịp để
thấy những chén trà như thế này nữa.
Anh không biết được lúc nào anh sẽ nhìn từ một cái chén trà. Anh hẳn
phải trông thấy nhiều đồ sứ đẹp hơn nữa.
- Có nói người ta chỉ có thể cho đi cái đẹp nhất à?
- Đúng thế. - Fumiko nhìn thẳng vào chàng, sự cả quyết hiện rõ trong đôi
mắt. - Đó chính là điều tôi nghĩ. Trong lá thư viết cho anh, tôi đã yêu cầu
anh đập vỡ cái chén này đi và vứt tất cả những mảnh vỡ đi.
- Đập vỡ nó? Đập vỡ cái chén này à? - Kikuji tìm cách để xoay chiều
cuộc tấn công đang úp chụp xuống chàng. - Cái chén này xuất thân từ lò
chế tác Shino cổ điển, nó hẳn phải được ba hay bốn trăm năm. Có thể thoạt
đầu nó chỉ là một cái chén ăn cơm thường, nhưng thời gian qua đi, nó đã
trở thành một cái chén uống trà. Người ta đã giữ gìn nó và truyền lại cho
các thế hệ sau, một vài người biết đâu đã chẳng mang nó theo trong các
chuyến du lịch. Tôi không thể nào đập vỡ nó đơn giản chỉ vì cô bảo tôi làm
như vậy.
Trên vành chén, như lời nàng nói, có một vết son của mẹ nàng.
Hiển nhiên là mẹ nàng đã nói cho nàng hay là một khi son dính vào đó
nó sẽ chẳng bao giờ chùi sạch được, dù bà đã cố gắng chùi rửa nơi đó; và
thực tế, từ ngày Kikuji có chiếc chén trong tay, chàng đã cố gắng một cách
không có kết quả trong việc rửa sạch cái vệt đậm trên vành chén đó. Cái
chén màu nâu nhạt, khác xa với màu sáp môi; tuy nhiên, một lớp màu đỏ
nhạt pha trong đó không thể cho phép người ta nghĩ đó là màu sáp môi cũ
không phai. Có lẽ đó chính là màu đỏ của chính chiếc bình Shino; hoặc có
thể vì mặt trước của chiếc chén bị dùng nhiều quá, một vệt dơ do những