nghiêng trên chiếu nhìn lưng cô giáo. Otoko thân hình cũng như tâm thần
cứng nhắc vì căng thẳng.
Bà vú bước vào thưa, nước tắm đã pha xong.
“Cảm ơn vú,” giọng Otoko còn vỡ. Mồ hôi láp nháp dưới áo, nàng nói:
“Trời ẩm quá vú nhỉ. Chắc tại vẫn còn mùa mưa... Vú cho tắm thật là
đúng lúc.”
Omiyo làm vú già cho chủ ngôi đền này đã sáu năm. Vú được giao cho
việc trông coi khu hộ Otoko thuê. Siêng năng, vú làm hết mọi chuyện, từ
lau nhà, giặt giũ, rửa bát, cho đến thỉnh thoảng nấu ăn. Otoko tuy thích nấu
và nấu ngon, nhưng nhiều khi bận vẽ không nấu được. Keiko cũng thạo
mấy món đặc biệt của cố đô, nhưng nấu không đều tay. Hai người thường
ăn tạm những món tầm thường vú biết làm. Trong đền còn hai người nội trợ
khác là mẹ và vợ chủ đền, nên Omiyo có thể dành phần lớn thì giờ chăm lo
cho Otoko. Vú mới ngoài năm mươi, thấp, có da có thịt, tay chân mũm
mĩm có ngấn. Thấy cái lồng đom đóm ngoài sân, vú mau mắn nói:
“Cô Ueno, cô cho chúng nó ra uống sương phải không?”
Vú ra sân dựng lại chiếc lồng đổ lăn, như thể Otoko đã chủ tâm mang nó
ra đấy để. Lúc vú đứng lên nhìn lại hiên, Otoko đã trở vào nhà tắm. Thấy
Keiko mắt ướt và một bên má đỏ rực, vú nhìn đi chỗ khác và hỏi chuyện gì
xảy ra.
Keiko không trả lời. Cô gái đứng dậy, sắc diện không thay đổi. Nghe
nước chảy trong phòng tắm, Keiko nghĩ Otoko pha thêm nước lạnh vào bồn
cho vừa. Đứng trước gương trong xưởng vẽ, Keiko mở ví trang điểm lại
khuôn mặt, rồi chải lại mái tóc. Phòng tắm có gương lớn và bàn phấn,
nhưng Keiko không muốn vào vì biết Otoko đang ở trong ấy.
Keiko thay đồ lót, với tay lấy chiếc kimono mỏng mặc vào. Nhưng cô
gái lúng túng không xỏ được tay vào áo. Thấy những hoa văn Otoko vẽ trên
áo, cô gái buột miệng gọi tên cô giáo. Hoa giống hoa bìm, nhưng thật ra là