Otoko lập cập hỏi lại:
“Vẫn chưa kiếm được sao?”
Cô sang phòng ngoài nhìn ra hồ. Xa tít bên trái, đèn pha tầu máy vẽ
những vòng sáng trong đêm.
Người hầu nói:
“Không phải chỉ có tầu của khách sạn, mà tất cả tầu ở đây đều đổ ra tìm
nạn nhân. Có cả tầu cảnh sát nữa. Người ta đốt củi đống ven bờ hồ. Nhưng
có lẽ bây giờ thì đã quá trễ để còn hy vọng gì.”
Otoko nắm chặt lấy màn cửa.
Một chiếc du thuyền chở khách vãn cảnh treo dây đèn đỏ từ từ cặp bến
tại cầu tầu khách sạn, trong khi ngoài xa đèn pha tầu máy vẫn quần thảo
trên mặt hồ đen. Bờ hồ bên kia, người ta bắt đầu bắn pháo bông.
Đầu gối lẩy bẩy, Otoko đứng không vững. Rồi toàn thân run rẩy, nàng
thấy những ngọn đèn treo trên du thuyền ngoài cầu tầu cũng chao đảo theo
nàng. Nàng gắng hết sức quay vào trong. Phòng ngủ cửa mở. Thấy giường
Keiko, nàng vội trở vào, như quên là vừa từ đó bước ra. Keiko vẫn thiêm
thiếp, Otoko lại càng bồn chồn.
Nàng hỏi người hầu:
“Em nghĩ cứ để cho ngủ thế này ư?”
Người hầu gật đầu.
“Không biết bao giờ thì tỉnh lại được em nhỉ?”
“Em cũng không biết.”
Otoko đặt tay lên trán Keiko. Da cô gái rịn mồ hôi. Trừ hai gò má, mặt
cô gái nhợt nhạt không còn hạt máu.
Mớ tóc rối trải ra trên gối, đen tuyền như còn đẫm nước. Môi hé mở để
lộ hàm răng xinh đẹp. Hai cánh tay dưới chăn duỗi hai bên hông. Cô gái