- Mỹ tự pháp ư? - Bà Xighe hỏi lại không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm. -
Một khi nắn nót viết lấy mấy chữ (
) là cõi lòng dịu đi. Mẹ vẫn nghiệm
mà.
Chieko nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mang những nét thanh tú của mẹ. Nó
bất động, nên cô gái không đoán nổi bà đang nghĩ gì.
- Chieko này, - Xighe nói khẽ, - con hoàn toàn không có nghĩa vụ phải kế
thừa công việc buôn bán của cha mẹ.
- Nếu con muốn lấy chồng cha mẹ cũng không ngăn cản đâu.
-...
- Con nghe mẹ nói chứ?
- Kìa mẹ ơi, sao mẹ lại nói đến chuyện ấy?
- Vắn tắt thì cắt nghĩa thế nào được. Mẹ con đã ngoài năm mươi tuổi rồi.
Trước khi nói hẳn phải nghĩ chứ.
- Cha mẹ lại định thôi kinh doanh ư?... - Cặp mắt tuyệt đẹp của cô gái
rơm rớm lệ.
- Ô hay, mau nước mắt vậy, - Xighe mỉm cười. - Chieko, con nói rằng
con không muốn chuyên tâm vào cửa hiệu nhà ta là nói thật phải không? -
Giọng nói khẽ khàng của người mẹ bỗng nhiên mang âm sắc khắc nghiệt.
Chieko nghĩ, một thoáng vừa nãy nàng trông thấy nụ cười của mẹ chỉ là
cảm giác mà thôi.
- Dạ, thật, - nàng đáp mà cảm thấy nỗi buồn tê tái đang xuyên thấu trái
tim mình.
- Sao có vẻ tuyệt vọng thế? Ta có giận con đâu. Chính bản thân con cũng
hiểu đấy, ai là người buồn hơn: người trẻ trung nói hay kẻ luống tuổi phải
nghe?
- Mẹ, xin mẹ tha thứ cho con?