nhau đến kỳ quặc của nó thì cũng đâm rờn rợn mà cảm thấy một sức mạnh
to lớn biết bao ẩn giấu trong cái cây ấy. Phải vậy không thưa cha?
- Đồng ý. Cha ngạc nhiên vì chuyện khác cơ: tại sao một cô con gái còn
non trẻ như con lại suy ngẫm điều đó? - Takichiro ngoái lại trông cây long
não rồi chăm chú nhìn Chieko và nói, - Nhưng con nói đúng. Quả là sức
mạnh ấy đang sống cả trong con nữa đấy, mà cũng chính nó buộc mớ tóc
huyền của con dài ra nhanh biết bao...Dạo gần đây cha con đâm chậm hiểu.
Cảm ơn, con đã dạy lão thấy!
- Cha! - Chieko mủi lòng thốt lên.
Họ dừng lại cạnh cổng Nandgendgi, liếc qua khoảng sân chùa mênh
mông - hầu như không một bóng người và lặng ngắt như mọi khi.
Dò lại sơ đồ vẽ trên mẫu giấy xong, Takichiro rẽ trái.
Ngôi nhà không lớn và nằm giữa khu đất bao quanh là tường rào cao
bằng đất trộn rơm. Ở hai bên con đường nhỏ dẫn từ cánh cổng hẹp vào nhà
có những bụi hagi (
- Tuyệt thật! - Takichiro thốt lên, dừng lại cạnh cổng và ngắm những đóa
hoa trắng. Song ý muốn tậu ngôi nhà này đã tan biến. Ông nhận thấy một
tòa khách sạn hiện đại có kèm tiệm ăn.
Nhưng dù sao Takichiro cũng không thể cầm lòng bỏ đi ngay: những bụi
hagi ra hoa đẹp là thế! Kể từ dạo Takichiro tới đây lần cuối, người ta đã dần
dà xây dựng trên đại lộ gần chùa Nandgendgi bao nhiêu quán ăn và khách
sạn. Một vài tòa nhà được biến thành ký túc xá, trong đấy là những nhóm
sinh viên huyên náo người tỉnh xa cư ngụ.
- Nhà tựa hồ tốt đấy, nhưng chuyện mua thì thôi, - mắt vẫn nhìn mấy
khóm hoa, Takichiro lẩm bẩm. - Chỉ ít lâu nữa Kyoto đến biến thành một ô-
ten khổng lồ có kèm cao lâu. Như ở vùng lân cận chùa Kodaidgi... Giữa
Osaka và Kyoto bây giờ là một khu công nghiệp điển hình. Đất trống còn
lại có chăng là ở Nhixinokio, mà ngay ở đấy cũng đã bắt đầu xuất hiện