CHƯƠNG XIV: ĐÀN MUỖI
1
Singo lên đường đến khu Honggo theo lối đại lộ lớn ở một bên trường
Đại học Tổng hợp.
Ông xuống khỏi taxi ở phía bên kia con đường dẫn tới nhà Kinu, nhưng
ông chưa đến đó ngay mà đi bộ một lúc dọc theo bờ tường của trường đại
học.
Ông thả bước và con người ông bị giằng co bởi những ý tưởng mâu
thuẫn xung quanh chuyện đến nhà người tình của con mình.
Liệu ông có thể yêu cầu một người đàn bà chửa mà lần đầu tiên trong đời
ông gặp để chị ta đừng đẻ đứa con của mình hay không?
“Lại một việc giết người!”, Singo lẩm bẩm. Lão già này lại một phen
phải nhuộm chàm đôi tay chăng? Lối thoát ra khỏi sự rắc rối luôn luôn là
tàn bạo.
Đúng ra con trai ông phải giải quyết việc này. Người cha không có gì
phải dính vào đây cả. Song dù sao Singo cũng vẫn đến gặp Kinu mà không
nói gì với Suychi, và với việc đó, ông muốn tỏ cho thấy là ông đã hoàn toàn
mất lòng tin vào đứa con đẻ của mình.
“Từ bao giờ, - ông tự vấn, - trong nhà ta đã xuất hiện cái vực thẳm như
vậy? Có thể ta đến gặp Kinu không phải để giải quyết vấn đề hộ Suychi,
mà là vì tình thương đối với Kikuco và vì lòng căm phẫn đối với tất cả
những gì mà nó đã phải chịu đựng?”
Mặt trời buổi chiều rọi sáng những ngọn cây trong vườn trường tổng
hợp, nhưng đường phố thì chìm trong bóng râm. Trên bãi cỏ phía sau hàng
rào, những sinh viên mặc sơmi trắng ngồi trò chuyện với các bạn gái. Cảnh
đó đối với Singo giống như phút trời hửng lên trong tiết mưa vậy.