mất hai chùm nho. Lúc chú đem nho đến nhà tên thẩm phán, viên quan này
bóc thư ra xem, rồi lại thấy thiếu mất hai chùm nho liền bảo:
- Thiếu mất hai chùm.
Chú bé thật thà thú nhận là giữa đường đói và khát quá chú đã trót ăn
mất số nho đó rồi. Viên thẩm phán viết thư cho người nông dân đòi phải
nộp đủ số nho như đã viết trong thư.
Lần này chú bé lại phải đem nho với một lá thư khác đi. Và dọc đường,
đói khát quá, cực chẳng đã, cũng như lần trước, chú lại ăn mất hai chùm.
Song lần này, để giấu bức thư khỏi lộ, chú đã lục làn lấy thư ra, chặn dưới
một hòn đá rồi ngồi đè lên trên. Thế mà viên thẩm phán vẫn cứ hỏi chú về
số nho bị thiếu.
Chú kêu lên: "Trời ơi, sao mà ông biết được! Đến bức thư cũng không
thể biết chuyện ấy cơ mà, vì tôi đã chặn một hòn đá lên rồi". Viên thẩm
phán phì cười về sự ngây ngô của chú. Ông ta biên thư cho tên nhà giàu
khuyên hắn nên đối xử tốt hơn với chú bé nghèo, phải cho chú ăn uống đầy
đủ và dạy cho chú biết phân biệt phải trái.
Con người nhẫn tâm nói: "Rồi ta sẽ dậy cho mày phân biệt. Nếu mày
muốn ăn thì mày cũng phải chịu làm. Mày làm sai trái, ta sẽ dạy mày bằng
roi vọt".
Hôm sau hắn giao cho chú bé một việc khó. Chú phải băm mấy bó rơm
làm thức ăn cho ngựa. Hắn đe chú: "Trong năm tiếng nữa, ta trở về, nếu
mày vẫn chưa băm xong chỗ rơm này thì ta sẽ đánh cho mày một trận bò lê
bò la".
Hắn cùng vợ, đầy tớ trai, đầy tớ gái đi phiên trợ hàng năm và chỉ để lại
cho chú bé có một mẩu bánh mì con
Chú bé ngồi trên đống rơm ra sức băm. Được một lúc thấy nóng, chú
cởi áo ngoài ra quẳng lên đống rơm. Trong bụng chỉ lo làm không kịp, chú
ra sức băm. Giữa lúc hăng hái, chú quên khuấy băm nát cả tấm áo của chú
lẫn trong rơm. Đến lúc nhớ ra thì đã muộn rồi, không còn làm thế nào được
nữa. Chú kêu lên: "Trời ơi, chết tôi rồi. Con người cay nghiệt kia có bao giờ
dọa suông đâu! Hắn về mà thấy mình làm thế này thì hắn sẽ đánh mình chết
mất. Thà tự tử trước còn hơn".