Đã có một lần chú bé nghe thấy mụ chủ bảo: "Ở dưới gầm giường có
niêu thuốc độc". Sự thật mụ ta chỉ nói để dọa những kẻ tham ăn vì niêu đó
đựng mật ong. Chú mới bò vào gầm giường lôi cái niêu ra đánh hết nhẵn.
Chú tự bảo: "Không hiểu sao người ta vẫn bảo cái chết là cay đắng mà
mình ăn lại chỉ thấy ngọt. Trách nào mụ chủ cứ muốn được chết".
Chú ngồi lên cái ghế, bình tĩnh đợi chết. Nhưng chú không thấy mình lả
đi, trái lại nhờ món ăn rất bổ kia, chú lại cảm thấy mình khỏe ra. Chú tự
bảo: "Chắc không phải là thuốc độc. Song mình còn nhớ có lần lão chủ bảo:
Trong hòm quần áo có chai thuốc diệt ruồi. Nhất định nó là thuốc độc thật
và phải uống thứ thuốc đó mới chết được". Song đó cũng không phải là
thuốc diệt ruồi thật mà chính là rượu nho.
Chú lôi cái chai ra tu sạch. Chú bảo: "Thứ thuốc độc này cũng ngọt".
Nhưng chỉ một lúc sau rượu bắt đầu ngấm. Chú thấy người ngây ngất
lại nghĩ bụng: Chắc chết đến nơi rồi. Chú tự nhủ: "Có lẽ mình sắp chết, phải
đi ngay ra nghĩa địa tìm sẵn lấy một cái huyệt mới được". Chú bước đi lảo
đảo, đến nghĩa địa nằm trong một cái huyệt mới đào. Mỗi lúc, chú thấy
mình càng thêm choáng váng. Gần đó có một quán ăn, trong quán đang có
đám cưới. Nghe tiếng nhạc, chú bé cứ ngỡ mình đã lên tới thiên đàng. Sau
đó chú lim đi hoàn toàn.
Chú bé không bao giờ tỉnh lại nữa, hơi rượu nóng và sương đêm giá
buốt làm chú chết thật. Chú mãi mãi ở lại nơi chú đã nằm xuống.
Tên nhà giàu nghe tin chú bé chết sợ lắm, hắn chỉ lo bị tòa án xét xử.
Hắn lo sợ quá ngã xuống đất ngất đi. Mụ vợ khi ấy đang rang lúa mạch
dưới bếp vội chạy lên tìm cách chạy chữa cho chồng. Nào ngờ ngọn lửa bốc
vào lòng chảo, rồi cháy lan ra khắp nhà. Vài giờ sau chỉ còn lại một đống
tro tàn. Những năm cuối cùng của đời họ, cả hai người đều bị lương tâm
cắn rứt và sống rất nghèo nàn cực khổ.
Các em có thấy chú bé nghèo đáng thương không? Chú bé chịu rất
nhiều khổ cực đến nỗi chú phải tìm đến cái chết nhưng tên nhà giàu phải ân
hận suốt đời.