Mặt trời vừa mọc thì nhà vua đến. Vua thấy vàng thì ngạc nhiên mừng
rỡ.
Nhưngáy, vua lại cho đưa cô vào một căn buồng khác, to hơn, đầy rơm,
rồi truyền lệnh cho cô trong đêm đó phải kéo rơm thành vàng nếu cô còn
muốn sống ở trên đời.
Cô gái chẳng biết làm thế nào lại ngồi khóc. Cửa lại mở, người bé nhỏ
lại hiện ra bảo: Cô mất gì cho ta nếu ta kéo được chỗ rơm này thành vàng?
Cô đáp:
- Xin biếu bác chiếc nhẫn đeo ở tay này.
Người bé nhỏ lấy chiếc nhẫn, lại bắt đầu quay guồng, đến sáng thì kéo
hết cả chỗ rơm thành vàng óng.
Vua thấy vàng mừng quýnh lên. Nhưng vua vẫn thèm vàng, cho đưa cô
gái vào một căn buồng to hơn nữa, đầy rơm bảo:
- Đêm nay, nhà ngươi phải quay chỗ rơm này. Nếu nhà ngươi làm được
thì ta lấy làm hoàng hậu.
Vua nghĩ bụng tuy hắn chỉ là con gái một tên xay bột nhưng ắt là thế
gian này không tìm ra một người con gái nào giàu có hơn. Khi cô còn một
mình trong buồng, thì người bé nhỏ lại đến lần thứ ba bảo:
- Cô mất gì cho ta nếu lần này ta lại quay chỗ rơm này cho cô?
Cô đáp:
- Tôi không còn cái gì để biếu bác nữa.
- Thế thì cô hứa với ta nếu cô thành hoàng hậu thì cho ta đứa con đầu
lòng của cô nhé.
Cô con gái bác xay bột nghĩ bụng chẳng biết sau này ra sao, nhưng nay
trong lúc bí không còn cách nào khác. Cô hứa làm theo người nhỏ bé đòi
hỏi. Người nhỏ bé lại quay rơm thành vàng như các
Buổi sớm, vua đến thấy mọi việc như ý mình mong muốn, liền lấy cô
làm vợ. Thế là cô con gái xinh đẹp của bác xay bột thành hoàng hậu. Sau
một năm, cô sinh được một đứa bé rất kháu, quên bẵng người bé nhỏ.
Bỗng người ấy vào phòng cô, bảo:
- Bây giờ cô hãy cho ta cái cô đã hẹn trước kia.